Chương trước
Chương sau
Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải tập trung lại chỗ Triệu Vô Cực, trọng tài cũng đi lại đưa trên tay một chồng ngân phiếu cho hắn nói:
“ Triệu công tử,đây là tiền ngươi thắng cược!”
Triệu Vô Cực nhận lấy, ánh mắt đảo qua, hẳn là đủ. hắn lại đưa đống ngân phiếu cất vào trong ngực mình.
Rất nhiều người ánh mắt đều bị hắn chồng ngân phiếu hấp dẫn. một trăm năm mươi vạn là số tiền rất nhiều người cả đời cũng không kiếm được, Triệu Vô Cực bây giờ vừa đại chiến xong, sức cùng lực kiệt chính là thời cơ tốt nhất đánh giết hắn.
Nếu để Triệu Vô Cực hồi phục lại thương thế, ở Hỏa Vân Thành này sợ rằng không ai có thể từ trên tay hắn cướp đi số tiền này.
Giang hồ vốn rất nhiều tên liều mạng, bọn hắn chẳng quản các ngươi là cái gì gia tộc, trước cứ kiếm một bút sau đó cao chạy xa bay, bỏ trốn tới một nơi khác tu luyện, như vậy cho dù gia tộc có mạnh mẽ đi nữa cũng không thể làm gì được hắn.
Trong mắt nhiều người lóe lên tham lam ánh sáng, tiếng nuốt nước bọt một mảnh.
Bọn hắn bắt đầu tính toán khả năng thành công của mình.
Triệu Vô Cực nhận lấy tiền sau đó nói:
“ Phần của hai người bằng hữu của ta cũng sớm nên mang tới, ta cho bọn họ một ngày!”
Trọng tài gật đầu nói:
“ ta sẽ chuyển lời cho mục gia cùng Trần gia, nếu bọn họ không chịu chúng ta sẽ dùng cưỡng chế biện pháp. quy tắc của đấu trường trước giờ chính là có chơi có chịu!”
Triệu Vô Cực gật đầu, trọng tài nói ra lời này tự tin mười phần, quả nhiên hậu trường rất cứng rắn.
Bọn hắn có thể ngang nhiên siết nợ bắt ép các gia tộc thực thi đánh cuộc như vậy cũng không phải chuyện đơn giản gì.
Có người sẽ hỏi, nếu đấu trường có trách nhiệm cưỡng ép người khác giao nộp thứ đã đánh cược vậy nếu một cái nào đó trong gia tộc đánh cược số tiền mà hắn không trả nổi hoặc đánh cược khế đất của gia tộc thì làm sao?
Đương nhiên, chuyện này không thể nào được. dấu trường có nguồn thông tin của tất cả mọi người trong Hỏa Vân Thành, ngươi có bao nhiêu năng lực tài chính bọn họ đều rõ ràng.
Nếu không có thân phận, muốn cược nhiều trước giao tài sản. nếu là thân phận tôn quý như gia chủ, ngươi có thể cược cả toàn bộ gia tộc khế đất cũng được.
Triệu Vô Cực gật đầu ung dung mang ra đan dược chữa thương ăn vào, sau đó dùng sinh nhục tán bắt đầu băng bó lên vết thương.
Sinh nhục tán vừa chạm vào máu lập tức sôi lên, cánh tay hắn huyết nhục be bét lập tức trở nên đầy đặn hẳn lên, khuôn mặt cũng có chút màu máu.
Từ Tiểu Bạch cũng học theo bắt đầu ăn vào tụ khí đan.
Triệu Vô Cực bây giờ trạng thái không tốt, tất cả mọi người đều đã nhìn ra. bởi vậy hắn không cần che giấu gì cả, ngược lại ở trước mặt mọi người ăn vào một đống đan dược cũng chữa thương, để bọn hắn biết Triệu Vô Cực sức lực đã bắt đầu khôi phục, không cần loạn tưởng.
Triệu Vô Cực hành động quả nhiên có kết quả, không ít người lập tức lắc đầu, cảm giác không hề chắc chắn chút nào.
Đánh cướp hắn quá nguy hiểm, tỉ lệ thành công không cao.
Nhưng một số người vẫn là không chết tâm, bọn họ tâm cao khí ngạo, đối với bản thân võ công vô cùng tự tin, đều là nhị lưu cao thủ, tất nhiên muốn thử một phen.
Triệu Vô Cực cảm nhận được bầu không khí biến đổi, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, trong lòng cười thầm.
Hắn nói:
“ vậy được rồi, trận chiến hôm nay đã có kết quả, chung ta về thôi!”
Triệu Vô Cực nói xong quay đầu rời đi, Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải theo sau.
Theo bóng lưng bọn hắn rời đi, đấu trường thảo luận càng lúc càng huyên náo, nhiều nhất vẫn là tiếng trách mắng tam đại gia chủ cùng tiếng đòi tiền thưởng của mình.
Hỏa Vân Thành hôm nay thế cục đại biến, kẻ khóc người cười.
Có người mất hết nhà cửa, có người lại bỗng trở thành phú hào, đúng là thế sự vô thường.
Triệu Vô Cực vừa đi tới ngã rẽ, lập tức trong lòng hắn cảm nhận được một luồng sát khí từ bên trái kéo tới, trong lòng nguy hiểm cảnh báo kéo vang.
Xoẹt!
Một tên ăn mặc đồ đen thích khách cầm trong tay đoản kiếm từ trong bóng tối lập tức nhanh như một tia chớp lao ra, đâm vào Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực giống như là không tránh kịp mở to mắt nhìn hắn.
Tên thích khách này trong mắt hiện lên vẻ tự đắc, trước giờ chưa ai có thể tránh thoát sự ám sát của hắn, cho dù Triệu Vô Cực có thể đánh bại nhất lưu cao thủ thì sao chứ, vẫn là phải chết như thường.
Nhưng trên mặt hẳn nụ cười rất nhanh tán đi, thay thế vào đó là cảm giác không ổn.
Hắn đâm kiếm trúng Triệu Vô Cực vậy mà đang dần dần mờ nhạt đi, là tàn ảnh.
Tên này thích khách dựa theo kinh nghiệm bản thân của mình đã biết hắn ám sát thất bại, hắn dưới chân phát động khinh công lập tức muốn trốn xa ngàn dặm.
Một kích không thành trốn xa ngàn dặm chính là các thích khách thường biểu diễn trò hay, mọi người không có gì lạ lẫm.
Bỗng nhiên, sau lưng hắn truyền tới một hồi lạnh lẽo, hắn cảm giác phía sau hắn có một luồng sát khí vô cùng lớn đã khóa chặt hắn.
Triệu Vô Cực giọng nói lạnh lẽo vang lên, đồng thời bóng người hắn cũng từ từ xuất hiện, như là đi ra từ cửu u địa ngục ma quỷ:
“ ngươi còn non lắm!”
Triệu Vô Cực không biết từ lúc nào đã biến tới sau lưng hắn, khí thế toàn thân phát động, khóa chặt lấy hắn, cho dù hắn có như thế nào dãy dụa cũng không vứt bỏ được cảm giác này.
Tên này thích khách trong đầu suy nghĩ rất nhanh biến chuyển. hắn tốc độ không thể so Triệu Vô Cực nhanh chóng, chắc chắn không thể chạy thoát. đã như vậy chỉ có thể quay lại dồn lực đánh một trận sau đó ở trong chiến đấu tìm cơ hội thoát đi. 
Nếu hắn một lòng bỏ chạy sợ rằng rất nhanh chóng sẽ bị Triệu Vô Cực giết chết.
Tên này thích khách quyết định rất nhanh, đều là nhị lưu ai sợ ai a.
Đoản kiếm trong tay bay múa một vòng, thích khách lập tức quay người lại, hướng Triệu Vô Cực đâm ra một kiếm.
Khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, nhị lưu còn chưa tới đỉnh phong, đoản kiếm cũng không phải là cái gì bảo kiếm, chỉ là trung cấp phàm khí, như thế thực lực cũng dám đến ám sát hắn?
Triệu Vô Cực ẩm huyết thủ sáo không hề một tiếng động xuất hiện trên tay hắn, Triệu Vô Cực ánh mắt chăm chú bắt lấy đường kiếm ảnh 
Tên này tốc độ cũng khá nhanh nhưng tốc độ xuất chiêu còn không theo kịp hắn tốc độ thân pháp, so với Triệu Vô Cực quá chậm.
Hắn một kiếm như độc xà xuất động đối với Triệu Vô Cực chính là trò đùa trè con.
Triệu Vô Cực dùng tốc độ so với hắn còn nhanh hơn nhiều lần xuất thủ, một tay lập tức nắm chặt lấy đoản kiếm.
Tên thích khách đoản kiếm cùng Ẩm huyết thủ sáo của hắn va chạm kéo ra từng đường hỏa hoa, đáng tiếc cũng chỉ đến thế mà thôi, nó không thể tiến thêm nửa bước.
Thích khách trong lòng trầm xuống, đối phương bao tay là chất liệu gì tạo thành, sao có thể cứng rắn như vậy? hắn đoản kiếm trước đây từng đâm xuyên không ít khải giáp cũng không mảy mai đối với nó có tác dụng!
Triệu Vô Cực nếu biết hắn ý nghĩ này lập tức sẽ cười như điên, một cái trung cấp phàm khí cũng muốn cùng đỉnh cấp phàm khí tranh phong? 
Thua hai cái tiểu cảnh giới chính là như lạch trời, cho hắn đứng chém cả buổi hắn cũng không thể chém đứt được Ẩm huyết thủ sáo của Triệu Vô Cực.
Tên thích khách muốn rút lại đoản kiếm tiến hành thi triển kiếm chiêu khác của hắn đáng tiếc hắn vừa muốn rút kiếm về lập tức biến sắc.
Triệu Vô Cực tay giống như là một cái kìm thép, cầm chặt lấy kiếm của hắn, cho dù hắn dùng sức như thế nào đều không thể kéo được kiếm trở về.
Trong lòng như là chìm xuống vực sâu, tên thích khách này bây giờ đã hiểu Triệu Vô Cực vì sao có lực cùng nhất lưu một trận chiến thậm chí giết chết đối phương.
Hắn cho dù sức cùng lực kiệt, cũng không phải bọn hắn đám này nhị lưu có thể đối phó.
Hoàn toàn chính là nghiền ép thức chiến đấu.
Trong lòng không lên nổi cái gì chiến đấu ý niệm, tên thích khách lúc này chỉ còn một ý nghĩ duy nhất chính là “ chạy”. 
Lập tức chạy thoát khỏi tên ác ma này, hắn không thể nào đánh thắng được Triệu Vô Cực, một chút cơ hội cũng không.
Thích khách dưới chân đạp mạnh một cái, cả người lập tức lùi nhanh.
Triệu Vô Cực lần nữa mở miệng nói:
“ chậm rồi!”
Hắn giống như là cái bóng của thích khách, thích khách đi tới đâu hắn liền bám theo tới đó, khoảng cách của hai người một chút cũng không khác biệt.
Tên thích khách này thấy thế long càng là trầm xuống, đây cũng không nói lên hắn khinh công cùng Triệu Vô Cực bằng nhau, mà là Triệu Vô Cực có thể khống chế đến mức cực kì tinh chuẩn tốc độ, khiến cho hai người khoản cách không hề tăng lên cùng giảm đi một chút nào.
Hắn nhìn Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực khuôn mặt vẫn là kéo lên một nụ cười, một nụ cười lạnh lùng như là từ cửu u địa ngục đi ra ác ma.
Thích khách tuyệt vọng, trong lòng hắn lúc này vô cùng hối hận, tại sao không thể khắc chế bản thân mình tham lam cùng dục vọng, lại đi trêu chọc Triệu Vô Cực cái này ác ma.
Nếu hắn lãnh tĩnh hơn một chút, giống như những người khác từ bỏ đã không phải chịu nguy cơ như lúc này.
Cũng là hắn lòng tham cùng quá tự tin hại hắn, tên này thích khách bây giờ chỉ một lòng muốn chạy trốn mà thôi.
Triệu Vô Cực trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng, muốn đến thì đến muốn đi thì đi sau này không phải ai muốn giết hắn cũng như vậy sao?
Lập tức xuất thủ, Triệu Vô Cực một trảo đánh tới vô cùng nhanh chóng bắt lấy đối phương.
Trảo này tốc độ quá nhanh, đến nỗi tên thích khách chỉ còn nhìn thấy một vệt tàn ảnh, trên trảo lại là sát khí ngưng đọng như thực chất, sền sệt vô cùng mùi máu tanh chui vào mũi hắn, ảnh hưởng tới hắn tâm thần.
Thích khách hai mắt lập tức dại ra, Triệu Vô Cực một trảo nhanh chóng chụp vào đầu hắn, xuyên qua hắn sọ não.
Thích khách cả người khí lực lập tức biên mất, sinh cơ nhanh chóng ở trong ánh mắt hắn trôi đi, đồng tử giãn ra mất đi tiêu cự.
Triệu Vô Cực lạnh lùng vứt hắn ra như là vứt một cái không đáng kể túi rác vậy.
Bên ngoài đám người đang rục rịch muốn động lập tức im bặt đi, như là một con vịt bị bóp ngang cổ, tất cả đều không dám thở mạnh một tiếng.
Vừa rồi bọn hắn cũng là như tên thích khách kia muốn đánh Triệu Vô Cực chủ ý, nhưng tên thích khách kia chính là người nhanh nhất.
Nhưng cũng bởi vậy hắn làm chim đầu đàn, trở thành người xui xẻo nhất.
Từ khí tức của hắn có thể dễ dàng đoán được hắn chính là nhị lưu cảnh giới cùng một cảnh giới với Triệu Vô Cực.
Thế mà Triệu Vô Cực giết hắn không khác gì giết một con chó, đám người lập tức trong nội tâm lành lạnh, sau lưng đổ mồ hôi.
May mắn có chim đầu đàn làm mẫu, đám người này mới không ngu ngốc lao lên muốn cướp đoạt Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực quay lại, ánh mắt đảo qua đám người này, sát khí lộ rõ.
Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, hắn không muốn cùng đám người ngu ngốc này chấp nhặt quay đầu bước đi trở về quán trọ.
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch cũng nhanh chóng đi theo.
Triệu Vô Cực vừa đi đám người mới có thể thở ra một hơi, cảm thấy may mắn vì bản thân không đi làm chim đầu đàn tìm đường chết.
Triệu Vô Cực chiến lực đã không phải bọn hắn đám này nhân sĩ giang hồ nhị lưu cảnh có thể đối phó, hắn giết nhị lưu như là giết gà giết cho không có chút khó khăn nào.
Tất cả nên tỉnh lại a!
Triệu Vô Cực thị uy hoàn thành, lúc này cũng đã không có cái nào không mở mắt dám tới chọc giận hắn, ba người thuận lợi trở về quán trọ.
Triệu Vô Cực mở lên trận pháp, ăn vào đan dược đầu nhập vào trạng thái sâu tu hành bế quan chữa thương.
Hắn chữa thương, ngoại giới thì đang đồn ầm lên về kết quả trận chiến này.
Ba vị thiếu niên thiên tài đánh bại ba vị gia chủ, ở Hỏa Vân Thành nhấc lên không nhỏ gợn sóng.
Ngược lại đáng nói là hai cái nhất lưu cao thủ lại tử trân, mà nhị lưu cao thủ Trần Mãnh Sơn lại may mắn còn sống, bởi vì hắn bỏ cuộc.
Rất nhiều người mắng hắn cũng nên đi chết, thân là gia chủ mà lại không có chút nào gia chủ tự trọng, lâm trận còn có thể bỏ cuộc.
Nhưng Trần Mãnh Sơn biết, tính mạng của hắn mới là quan trọng nhất, mặt mũi đôi lúc cũng không cần đến vậy.
Nỗi hận cùng uất ức này, hắn không muốn nuốt xuống cũng phải nuốt xuống, không thể trách móc nửa lời. 
Đơn giản bởi vì nghe Cát Hổ lời mê hoặc ma quỷ, lại quá tự tin mù quáng vào bản thân cùng nhất lưu cao thủ sức mạnh, sự việc mới đi tới ngày hôm nay.
Triệu Vô Cực Độ Hải Từ Tiểu Bạch cũng trở thành chủ đề nóng bóng, trở thành thứ mọi người đàm tiếu lúc trà dư tửu hậu.
Nhị đại gia tộc trong bát đại gia tộc gia chủ chiến tử, các đại gia tộc khác ở Hỏa Vân Thành đều đang rục rịch ngóc đầu lên chuẩn bị ăn chia hai cái khối bảnh lớn này, các cỡ trung gia tộc thì lăm le tiến tới xông một chân mình vào trong bát đại gia tộc xưng hào.
Cát gia phòng khách.
Giữa phòng khách to lớn là các trưởng lão cùng người dòng chính trong Cát gia, đang mặt đỏ tới mang tai thảo luận với nhau.
Trên chủ vị, lúc này đã bị một người thay thế ngồi vao đấy, người này là Cát gia một vị có thân phận chỉ đứng sau gia chủ Cát Hổ, cảnh giới là nhị lưu đỉnh phong.
Tuy thân phận chỉ đứng sau Cát Hổ, nhưng hắn bị Cát Hổ chèn ép đã nhiều năm, bây giờ Cát Hổ Cát Báo đều chết, hắn mới có cơ hội nhảy ra quấy gió đảo mưa, nhân thời cơ chiếm lấy Cát gia gia chủ vị trí này.
Một vị trưởng lão lên tiếng nói:
“ Triệu Vô Cực thiếu niên thiên tài thế đã như mặt trời ban trưa, không thể xoay chuyển. các gia tộc khác đều đang nhìn chằm chằm Cát gia chúng ta tương lai Cát gia chúng ta càng ngày càng đen tối, suy bại đã là chuyện chắc chắn. Chúng ta nên làm gì để vượt qua quãng thời gian tiếp theo a?”
Một cái trưởng lão hận hận nói ra:
“ Còn không phải tất cả là tại cái kia nghịch tử Cát Liễu sao? suốt ngày chỉ biết chìm trong nữ sắc, không văn hóa không võ công, đúng là phế vật vô dụng!”
Một cái khác trưởng lão cười khểnh nói:
“ hắn không phế vật vô dụng có thể được xưng Hỏa Vân Thành tam đại hoa hoa công tử sao? đi được cùng đám kia hồ bằng cẩu hữu rất gần, cuối cùng kết quả chính là gây tai họa cho gia tộc!”
Một cái trưởng lão có lòng tốt nói:
“ ta cũng đã từng nói qua hắn phải biết có gắng luyện võ, nhưng hắn bản thân quá cố chấp, haizz...”
“hắn nghe vào lời ngươi nói mới là lạ, trong đầu chỉ toàn là phân, nghe hiểu tiếng người làm sao được?”
Ngồi trên chủ vị mới nhậm chức Cát gia gia chủ Cát Hân nói:
“ chúng ta bây giờ nên thảo luận làm sao ổn định Triệu Vô Cực, đừng để hắn ghi thù lên Cát gia chúng ta mới là việc quan trọng!”
Một cái trước đây thường làm quân sư cho Cát Hổ lên tiếng ;
“ ta thấy tốt nhất nên đưa Cát Liễu ra, cho Triệu Vô Cực toàn quyền xử lí. Cát Hổ đã chết, tên phế vật này sớm muộn sẽ càng sa sút, nuôi hắn chỉ là tốn cơm của gia tộc, không những thế không biết cái tính cách ngu xuẩn của hắn sẽ còn chọc bao nhiêu phiền phức. đưa hắn giap ra, Triệu Vô Cực cho một cái khoái ý ân cừu, hắn cũng sẽ không tiếp tục cùng chúng ta khó dễ!”
Cát Hân gật đầu, chủ ý này có thể là vô cùng tốt, không có cái gì đi bắt bẻ.
Hắn đối với các trưởng lão khác hỏi:
“ các ngươi có ý kiến gì hay hơn không?”
Tất cả trưởng lão đều ngậm mồm không nói. để bọn hắn chửi người hoặc tranh giành lợi ích, bọn hắn có thể nói cả ngày không dứt, để bọn hắn ra chủ ý, đừng đùa rồi.
Cát Hân lắc đầu, đám nãy lão gia hỏa vẫn là như thế không có một chút tinh thần trách nhiệm, sợ đưa ra chủ ý tự hại bản thân mình.
Hắn nhìn tên quân sư trưởng lão kia, tên này trước đây luôn đi theo Cát Hổ được gọi một cái tốt chân chó, vô cùng xu nịnh Cát Hổ.
Cũng đơn giản dễ hiểu, hắn từ chi thứ của Cát gia mà đi lên, may mắn võ công có chút thành tựu lại dựa vào đầu óc nhanh nhạy, qua nhiều năm khổ sở kinh doanh cuối cùng làm được một cái chức trưởng lão tiến vào làm quân sư cho Cát Hổ.
Bởi vậy hắn tình cách cực kì chuộc lợi, gió chiều nào theo chiều ấy, vua nào triều thần đấy.
Giờ Cát Hân lên làm gia chủ, hắn đương nhiên lấy Cát Hân làm chủ, ra sức dè bỉu Cát Hổ cùng Cát Hổ hậu đại rồi.
Nhưng nhìn đám kia trưởng lão, cũng không ai cho ra được cái gì ý kiến hay, hắn đành phải thở dài lắc đầu.
Cát gia tương lai thật ảm đạm a, hắn vị trí gia chủ này ngồi được thật dễ dàng, nhưng tương lai chính là khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Cát gia nguy cơ cực lớn, sóng ngầm ở Hỏa Vân Thành đã chảy mạnh, sẩy chân một bước là vạn kiếp bất phục.
Hắn ra lệnh nói:
“ phái người đi theo dõi một chút Triệu Vô Cực bên kia, thấy hắn trở ra liền trở về báo cáo, thời gian này hắn hẳn là đang ở chữa thương mà thôi. 
Nhớ kĩ không được có bất kì hành động gì khiêu khích hoặc không tôn kính hắn, phái tên nào tinh minh một chút đi!”
Tên quân sư lập tức nói:
“ việc này cứ để ta lo!”
Tên quân sư này chính là Cát Lặc, nhị lưu cảnh giới.
Hắn cảnh giới có ở đó, nhưng bản thân chiến lực cũng không ra sao. thứ khiến hắn tự tin chính là một đầu mưu kế, bởi vậy hắn ở Cát gia lăn lộn phong sinh thủy khởi.
Bất kể là Cát Hân hay Cát Hổ làm gia chủ, vị trí của hắn cũng không thể thay thế được, hắn đối với chuyện này vô cùng đắc ý.
Hắn đi tới trước phòng Cát Liễu, nhìn vào bên trong. Cát Liễu vẫn như là chó chết nằm đấy, hắn vẫn chưa từ Cát Hổ một trận đòn hồi phục, phụ thân hắn ở bên ngoài cùng người đánh nhau bị người ta giết chết cũng chưa biết, đúng là phế vật vô cùng.
Hắn ra lệnh:
“ tìm thêm mấy người tới đây canh chừng hắn cẩn thận vào, hắn chính là con cờ liên quan tới vận mệnh gia tộc tương lai đấy!”
“Vâng, trưởng lão!”
Mấy tên hộ vệ lập tức đi ngay, bọn hắn đều biết được tin tức Cát Hổ đã chết, đối với Cát Liễu cái này phế vật cực kì chán ghét, không hề có một ai đến báo tin cho hắn.
Đến nỗi tì nữ chăm sóc cũng một mặt chán ghét, nhưng dù sao thân phận thấp kém không dám không làm việc mà thôi.
Bắt Cát Liễu đưa cho Triệu Vô Cực chuộc tội để hắn hả giận chỉ là một kế sách trong đó, hắn còn có một cái khác kế sách nhưng tạm thời chưa nói ra, hắn muốn trước tiên tham khảo một chút đối phương ý kiến như thế nào đã.
Trên mặt nở một nụ cười dâm đãng hèn mọn, Cát Lặc đi về phía Cát gia đại tiểu thư Cát Mẫn phong riêng, bóng lưng của hắn dần khuất sau con đường!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.