Cát Mẫn tuy tỏ ra yêu mị dụ hoặc người khác, nhưng bản thân nàng trước giờ vẫn chưa hề có ai động chạm qua. Nếu không phải Triệu Vô Cực tiềm năng quá lớn, nàng lại muốn mời chào hắn, đặt cược vào hắn nàng cũng sẽ không cho hắn động vào cơ thể mình. Tuy chỉ là ở bên ngoài mà thôi, nhưng Cát Mẫn cũng cảm giác được nhiệt lượng từ bàn tay Triệu Vô Cực truyền tới, vô cùng ấm áp, hắn tay trông đơn bạc thon dài nhưng lại vô cùng cứng rắn, may mắn Triệu Vô Cực cũng rất nhẹ nhàng không hề dùng lực nên Cát Mẫn cũng không hề cảm thấy đau đớn ngược lại nàng cảm thấy một trận khí tức nóng rực đang ở trong cơ thể mình sinh ra, ở dưới bụng dưới bồi hồi khó chịu. Cát Mẫn cũng là tam lưu cao thủ, nàng vội vàng tỉnh lại, vận công đi kiểm tra có xem có phải Triệu Vô Cực giở trò gì hay không, nhưng mặc nàng kiểm tra thế nào cũng không phát hiện ra cái gì kì lạ. Đoàn khí nóng rực khô rát này chính là nàng tự thân thể sinh ra, là nàng đang phản ứng với Triệu Vô Cực hành động. Trên mặt Cát Mẫn lập tức càng thêm ửng đỏ, trên má ráng mây hồng càng thêm đậm mấy phần, nàng cố gắng không lên tiếng nhưng cũng không thể ngăn trở được từ trong miệng truyền ra tới từng tiếng ngâm nhẹ, cảm giác như đang cố gắng đè nén thứ gì vậy, muốn phát ra nhưng lại không thể. Triệu Vô Cực trong lòng tặc lưỡi, Cát Mẫn cơ thể thật là nhạy cảm, hắn chỉ vừa mới chạm nhẹ mà thôi đã phản ứng như thế rồi, nếu còn làm tới không biết nàng sẽ cảm thấy như thế nào? có phải là tại chỗ liền hét lên không? Nhưng hắn đã nói chỉ sờ liền chỉ sờ, Triệu Vô Cực rất biết điều thỏa thức xoa nắn của nàng cặp kia núi đồi to lớn sung mãn, thỉnh thoảng lại chạm nhẹ của nàng đỉnh núi. Cát Mẫn lúc đầu còn có thể nén nhịn, nhưng về sau càng là thở dốc, nàng vội nói: “ Triệu công tử, ngươi đã hài lòng chưa? ” Triệu Vô Cực sao có thể hài lòng, nhưng trêu đùa nàng cũng gần đủ rồi, hắn quyết định ra đòn sát thủ. Triệu Vô Cực vận lên nội lực, lập tức theo kinh mạch truyền qua tay của mình, kích thích trên đại sơn của nàng các huyệt vị nhạy cảm. Nội lực của hắn tính xuyên thấu cực mạnh, lập tức có thể phá tan Cát Mẫn hộ thể nội khí, chạm đến các huyệt vị của nàng. Cát Mẫn chỉ cảm thấy trước ngực một trận tê rần, sau đó là hàng ngàn hàng vạn cảm giác khoái cảm truyền tới, trong giây lát đầu óc nàng như là chết lặng, bởi vì khoái cảm mà chết lặng. A! Một tiếng rên khẽ truyền ra, Cát Mẫn cả người giật giật, sắc mặt ửng hồng tới cực hạn, nàng vô lực úp mặt nằm lên trên bàn trà. Nàng chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, giống như là một cái đập vừa bị tháo nước, sức mạnh không thể dâng lên nửa phần. Lúc này nàng chỉ muốn nằm yên như thế, nhấc tay một cái cũng không muốn. Nàng cảm giác được, phía dưới của bản thân hình như đã ướt lộc cộc một mảnh, nàng không dám ngồi dậy, sợ bại lộ, tốt nhất vẫn là nằm một lúc, sau đó hồi phục lại cảm giác một chút rồi mới quyết định. Triệu Vô Cực thu tay lại cảm thấy rất hài lòng. Chiêu này của hắn cũng là đột nhiên nghĩ ra mà thôi, hắn đối với cơ thể huyệt vị lí giải vô cùng tinh tường cùng hiểu rõ, bởi vậy mới có thể vào lúc này sáng tạo ra một sát chiêu như vậy. Nhìn Cát Mẫn như một cái xì hơi búp bê nằm yên trên bàn trà, hắn cảm thấy kĩ năng tay của bản thân lại tăng lên một cảnh giới mới, vô cùng có cảm giác thành tựu. Một lúc sau, Cát Mẫn mới như lấy lại khí lực, ngồi dậy nói: “ Triệu công tử, mong ngươi giữ đúng lời nói, ta trở về trước chờ ngươi quang lâm Cát gia chúng ta! ” Nói xong nàng như muốn đứng dậy rời đi, Triệu Vô Cực lập tức hỏi: “ Lời gì cơ? ” Cát Mẫn trong lòng lộp bộp một tiếng, quay lại run run hỏi: “ không phải là công tử nói cho chúng ta một câu trả lời thích đáng sao? Triệu công tử đường đường một chân nam nhân sao có thể nói lời không giữ lời! ” Triệu Vô Cực gật đầu nói: “ không phải ngươi cũng biết là một câu trả lời thích đáng sao? ta chỉ nói là câu trả lời thích đáng mà thôi, không phải nói đồng ý với Cát gia các ngươi làm các ngươi khách khanh hộ pháp. Bây giờ ta lập tức có thể cho ngươi câu trả lời: Ta không chấp nhận! ” Cát Mẫn cảm giác bản thân bị lừa gạt, nàng lập tức the thé hét lên nói: “ Triệu Vô Cực, ngươi muốn nuốt lời? ” Triệu Vô Cực lắc đầu nhìn nàng nói: “ Ta không nuốt lời, là ngươi ngôn ngữ có lỗ thủng mà thôi! ta không hề nói đồng ý mà chỉ nói sẽ cho các ngươi một câu trả lời, là tự ngươi suy diễn ta đồng ý, hoặc là ngươi đối với ngươi sắc đẹp quá tự tin mù quáng, cho rằng tất cả nam nhân sẽ bị ngươi mê hoặc mà thôi! ” Nói tới đây Triệu Vô Cực cười gằn mà nhìn nàng, khiêu khích ý vị mười phần. Đúng vậy, hắn chỉ đang ở trêu đùa Cát Mẫn mà thôi. bọn họ vốn là kẻ thù, làm sao có chuyện đơn giản giải hòa như vậy được? Cho dù hắn tới Cát gia làm khách khanh trưởng lão, cũng sẽ bị Cát Liễu ghi thù, sớm muộn tìm cách đẩy hắn vào chỗ chết, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy Cát gia có cái gì chỗ tốt có thể cho hắn, xứng đáng hắn làm khách khanh hộ pháp cho bọn họ. Cát Mẫn lại là một cái yêu thích quyền lực địa vị cùng tài phú nữ nhân, hắn đối với nàng không hề có chút cảm tình cùng thưởng thức nào, cũng là lần đầu gặp nhau. Dựa vào ngôn ngữ lỗ hổng hố một chút nàng, trêu đùa một chút nàng cũng không có cái gì vướng bận tâm lí. Triệu Vô Cực đối với bằng hữu chân thành, nhưng đối với người xa lạ lãnh đạm cũng là thấy rõ một hai. Cát Mẫn lúc này hai mắt đỏ bừng, như là phát điên nói: “ Triệu Vô Cực, ngươi như thế có thể xem là nam nhân sao? ” Triệu Vô Cực bày ra hai tay, vô tội nói: “ ta có phải nam nhân hay không, vừa rồi ngươi chẳng phải đã được thử qua? vừa rồi là ai sung sướng nằm rạp trên bàn không muốn dậy? vừa rồi là ai không ngừng rên rỉ? ta còn chưa thu phí phục vụ ngươi nên cảm thấy vui vẻ đi! ” “vô sỉ! ” Cát Mẫn mắng to, nàng không ngờ Triệu Vô Cực lại là loại người như vậy. hắn lại dám trêu đùa nàng? Nàng ở Hỏa Vân Thành được người người săn đón, bao nhiêu người muốn lấy nàng làm vợ đều không được như ý. Thế mà Triệu Vô Cực lại dám trêu đùa nàng? hắn một cái không biết chui đâu ra thiếu niên, tại sao dám? Nàng trước giờ luôn đối với bản thân sắc đẹp cùng trí tuệ kiêu ngạo vô cùng, không hề cho rằng bản thân có thể thất bại trước một sự việc gì. nhưng ở Triệu Vô Cực chỗ này nàng quả thật ăn thiệt thòi. Triệu Vô Cực lại dùng ngôn ngữ lổ hỗng để trêu chọc nàng, cho nàng không công cho hắn sờ mó. Đã thế lại còn ở trước mặt hắn mất mặt xấu hổ, phía dưới của nàng lúc này còn đang ẩm ướt đây. Càng nghĩ càng phát điên, Cát Mẫn cảm thấy bản thân nhận lấy xỉ nhục cực kì lớn lao. Nàng âm trầm tới cực điểm nói: “ Triệu Vô Cực, ngươi đánh Cát Liễu còn có đường giảng hòa, ngươi nếu trêu đùa ta như vậy là muốn cùng Cát gia chúng ta không qua được sao? ” Triệu Vô Cực cười nói: “ thế nào, muốn động võ rồi sao? đây không phải là thứ các ngươi làm trước sao? bây giờ lại có vẻ như ta mới là kẻ xấu vậy? ” Cát Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “ Triệu Vô Cực, ngươi sẽ phải vì hành động ngày hôm nay trả giá đắt, ngươi sẽ phải hối hận! ” Nói xong nàng lập tức quay lưng rời đi, trước khi đi còn không quên tiện tay nắm lấy trên bàn tặng lễ. Đúng vậy, nàng thu lễ vật về. ở thế giới này tất cả mọi người đều xem thu lại lễ vật là một hành động vô cùng thất lễ, nhưng Cát Mẫn cảm giác nàng không cần cùng đối phương có chút rụt rè e ngại nào, đối phương quá vô sỉ, vô sỉ tới mức làm nàng buồn nôn. nam nhân, đều là như vậy, thèm muốn sắc đẹp của nàng. mà Triệu Vô Cực lại là trong đám khốn kiếp nam nhân đó vô sỉ nhất một cái kia, không những dùng lời nói lỗ hổng lừa nàng, còn trêu đùa nàng, để nàng ở trước mặt hắn mất mặt thật lớn. thù này có thể không trả sao? tất nhiên phải trả! Cát Mẫn lúc này cảm thấy, bản thân đã hiểu được Cát Liễu một chút cảm giác hận Triệu Vô Cực. Nàng là nữ nhân, sợ rằng cảm giác hận đó so với Cát Liễu còn lớn hơn rất nhiều. Oán hận, nam nhân không bao giờ có thể so sánh được cùng với nữ nhân! Cát Mẫn nhanh chóng rời đi, bước chân vội vàng, nàng muốn nhanh chóng trở lại gia tộc, báo cáo phụ thân nàng tiêu diệt Triệu Vô Cực. Tất nhiên trong đó nội tình trực tiếp bị giấu diếm, mà nàng sẽ nói Triệu Vô Cực có bao nhiêu phách lối bao nhiêu càn rỡ, không xem ai ra gì. Trở về chính là một hồi đâm bị thóc chọc bị gạo, Cát gia lần này nhất định cùng hắn phải khai chiến. Như vậy nàng mới có thể thỏa mãn một chút tâm lí, giải một chút hận ý trong lòng. Triệu Vô Cực nhất đinh phải chết! Triệu Vô Cực thì không xem là chuyện gì to tát, hắn sớm đã lường trước được tình cảnh này. Hắn cùng Cát gia không có cái gì giảng hòa có thể nói. Triệu Vô Cực đi sang hai phòng bên cạnh, gọi lên Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch. Hắn nói: “ Kẻ địch sắp tới, chúng ta cũng không cần tách ra, cứ tập trung một chỗ, nếu có biến cố gì thì cùng nhau đối địch. Nếu ta nói hai người các ngươi không cần ra tay, vậy thì cũng đừng ra tay. Lấy thân phận các người, Cát gia sẽ không làm khó dễ gì hai ngươi! ” Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch gật đầu, bọn hắn lấy Triệu Vô Cực làm hạch tâm đoàn đội, đương nhiên sẽ nghe lời Triệu Vô Cực. Thân phận bọn hắn cũng là một lá bài tẩy bảo đảm an toàn cho bọn hắn, nên cũng không cần quá sợ Cát gia hạ độc thủ. Nguy hiểm nhất chỉ có thể là Triệu Vô Cực, hắn chính là đầu nguồn của mọi mâu thuẫn mà thôi. Nếu ai có khả năng chết cao nhất, không nghi ngờ chỉ có thể là Triệu Vô Cực. Ba người không tiếp tục tu luyện mà ngồi nhàn nhà uống trà, chờ Cát Mẫn trở lại gọi Cát gia cao thủ tới trả thù. Cát Mẫn mang một bụng tức giận trở lại Cát gia, vừa vào tới phòng gặp mặt Cát Hổ lập tức phun liền một tràng, đủ loại trách mắng Triệu Vô Cực ô ngôn uế ngữ không ngừng được nàng thêu dệt nói, phải nói nữ nhân này nói xấu người khác quả thật rất có bản lĩnh. Cát Hổ cũng bị nàng nói cho cảm thấy tức giận, Triệu Vô Cực lại như thế không biết điều, còn ngang nhiên khiêu khích Cát gia, thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp. Cho rằng bản thân trẻ tuổi có nhị lưu đỉnh phong cảnh giới liền không ai làm gì được hắn rồi sao? Thật đúng là thiên đại trò cười, hôm nay hắn nhất định phải dạy cho Triệu Vô Cực một bài học nhớ đời, để hắn ở dưới âm tào địa phủ mười tám tầng địa ngục vẫn không thể quên được. Hắn nổi giận đùng đùng nói: “ Tìm nhị thúc của ngươi tới đây! ” Cát Mẫn biết chuyện này đã được quyết định, lập tức gật đầu đi ra ngoài, một lát sau nàng dẫn một cái nam nhân trung niên tới. Người này chính là Cát Báo, đệ đệ ruột của Cát Hổ. Khác với Cát Hổ hình thể trung dung cân đối, Cát Báo lại là một cái tráng hán. hắn ăn rất nhiều, bởi vậy cơ thể cùng là từng khối cơ bắp nổi lên, khuôn mặt cũng vì vậy rộng lớn hơn, hai người nếu ở ngoài không ai có thể nhận ra bọn hắn là huynh đệ. Nhưng Cát Hổ lại biết rõ đệ đệ hắn là bởi vì hậu thiên tu hành yêu cầu, sau đó ăn uống chi dục tăng mạnh mới tu luyện đến một bộ dàng này lúc trước bọn hắn chính là không khác gì nhau là mấy. Cát Báo cũng là Cát gia cái thứ hai nhất lưu cao thủ, Cát gia hai cái nhất lưu cao thủ một trong. Cát Hổ vừa vào phòng lập tức ồm ồm hỏi: “ Đại ca, ngươi gọi ta đến có việc gì không? ” Cát Hổ âm trầm mở miệng nói: “ Có một cái tiểu bổi, nhị lưu đỉnh phong cao thủ, không biết sống chết nhiều lần khiêu khích Cát gia chúng ta, ngươi giúp ta giết đi hắn! ” Cát Báo cũng không hỏi tại sao lại giết hay hoàn cảnh thế nào hắn chỉ hỏi: “ đối phương ở đâu? ” Cát Hổ quay lại với Cát Mẫn nói: “ dẫn đường cho nhị thúc của ngươi! ” Cát Mẫn vâng dạ một tiếng lập tức lên đường, Cát Báo lạnh lùng theo sau. Cát Báo trước giờ phong cách hành sự vẫn là như vậy, ít lời vô cùng, như một cái thô hán. Nhưng hắn làm việc rất chắc chắn, gần như mọi việc Cát Hổ giao cho hắn đều có thể hoàn thành. Đối phương chỉ là nhị lưu đỉnh phong, cho dù là đỉnh phong so với nhất lưu vẫn là một trời một vực. Nhất lưu cao thủ cương khí vừa ra, kết quả chính là nghiền ép nhị lưu cao thủ. Mặc cho ngươi có cái gì hoa chiêu, chỉ cần không phá vỡ được của bọn hắn cương khí hộ thân, đều không thể đả thương tới hắn. Nếu có may mắn phá được, đối phương cũng không phải chỉ ngồi im cho ngươi đánh, nhất định cũng sẽ bị một trận đánh đập tàn nhẫn. Nói chung, nhị lưu cao thủ gặp nhất lưu cảm giác vô cùng khó chơi. đây chính là chất biến dẫn tới chênh lệch, khó lòng dùng số lượng bù đắp được. Tất nhiên nhất lưu cũng sẽ có lúc mệt mỏi,bởi vậy mới nói là khó lòng bù đắp được mà không phải không bù đắp được. Nếu bỏ ra đủ nhiều hi sinh vẫn là có thể kéo mệt chết nhất lưu cao thủ, nhưng như thế không hề có lời. Bởi vì thực lực nghiền ép, hắn mới vô cùng tự tin như vậy, Triệu Vô Cực không thể ở trong tay hắn chơi ra cái gì hoa chiêu, không thể dãy ra cái gì bọt nước. Cát Mẫn thì trong lòng mừng thầm, chỉ cần nhị thúc của nàng ra tay Triệu Vô Cực không thể nào còn sống rời khỏi Hỏa Vân Thành, hắn trêu chọc bản thân mối thù cũng có thể báo, chuyện này cũng sẽ không có người thứ ba biết tới, danh tiết của nàng cũng được đảm bảo. Bọn họ đi rất nhanh, một lúc sau đã tới trước nhà trọ của Triệu Vô Cực đang thuê. Triệu Vô Cực ở trong phòng, giống như là cảm ứng được cái gì lập tức đi tới bên cửa sổ, rất nhanh hắn liền từ giữa dòng người tấp nập nhìn thấy Cát Mẫn cũng Cát Báo. Hai người nay một cái xinh đẹp hỏa bạo, một cái tráng hán, đứng giữa dòng người vô cùng bắt mắt dễ thấy. Triệu Vô Cực đánh giá một chút xung quanh, không có mai phục. Đối phương lại chỉ gọi tới một người? Triệu Vô Cực trong lòng có suy nghĩ Hẳn là đối phương ăn chắc hắn, nên chỉ cần phái ra một người là đủ. Triệu Vô Cực phi thân khỏi quán trọ lập tức hướng giữa đường nhanh chóng bay xuống. Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch cũng lập tức đi theo. Ba người nhanh chóng liền tập hợp đầy đủ trước mặt Cát Báo. Cát Báo lạnh lùng mà nói: “ là tên này sao? hắn là Triệu Vô Cực? ” Cát Mẫn nói: “ đúng vậy nhị thúc, hắn chính là Triệu Vô Cực. hai tên đi theo trong chuyện này có liên quan, một lúc nếu có thể bắt cả ba người mang về thì càng tốt! ” Cát Báo gật đầu,hắn đánh giá ba người, quả nhiên là nhị lưu cao thủ, chưa hề có ai đạt tới nhất lưu. Cát Báo lạnh lùng mở miệng: “ cho ba người các ngươi cơ hội cùng xông lên, nếu không một lát nữa cơ hội cũng không có! ” Triệu Vô Cực đầu tiên là im lặng sửng sốt một chút, sau đó là điên cuồng cười to, tiếng cười của hắn lập tức hấp dẫn không ít người đi đường. Một cái trong đó bình luận: “ tên này thiếu niên là ai a? sao đứng giữa đường cười như vậy không phải là bị điên đi? ” “suỵt, bé cái miệng thôi! Ngươi tin tức thật kém linh thông, không biết hắn chính là lúc nãy ở Mãn Nguyệt Lâu đánh đập Cát, Mục, Trần tam gia thiếu chủ, đánh cho bọn hắn không ngóc đầu lên được, ngươi nói hắn điên không phải là sợ mệnh quá dài? ” “ta biết hai người này. một người là Cát Mẫn một người là Cát Báo. Chính là Cát gia lực lượng trung kiên nhân vật. xem ra bọn hắn tới chính là trả thù! ” “ Cát Báo nghe đồn cảnh giới chính là nhất lưu cao thủ, tên thiếu niên này e sợ phải gặp vận xui! ” “Ngươi biết cái gì, chính hắn ở lại gần Mãn Nguyệt Lâu thuê nhà trọ, còn hùng hồn tuyên bố đợi Cát, Mục, Trần tam gia có hoa chiêu gì xuất hết hắn đều không sợ đây! ” “hừ, thiếu niên chính là khinh cuồng, không biết sống chết! lần này Cát Báo xuất thủ sẽ dạy hắn làm người! ” “Cát Báo là nhất lưu cao thủ, ở Hỏa Vân Thành của chúng ta cũng được xem như là đỉnh tiêm sức chiến đấu rồi, nhưng hắn lấy lớn hiếp bé cũng có chút mất mặt a! ” “Ngươi không nghe hắn nói để cho ba người bọn hắn cùng lên sao? như thế cũng không xem như là cậy lớn bắt nạt bé rồi đi? ” Mọi người bắt đầu bu lại thảo luận, Cát Báo như là không hề để ý những thứ này, hắn chỉ nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực cười to xong, hắn nhìn thẳng vào Cát Báo nói: “ Cát gia chỉ có từng này cao thủ thôi sao? một cái nhất lưu? còn muốn cho chúng ta cùng lên? ” Cát Báo lạnh lùng nói: “ Cát gia đương nhiên không chỉ có mình ta là nhất lưu, nhưng giết ngươi liền đủ rồi. Tiểu tử ngươi nên biết quý trọng cơ hội của mình, nếu không lát nữa ta ra tay ngươi muốn bọn họ cùng lên cũng không kịp rồi! ” Triệu Vô Cực suy nghĩ, đối phương Cát gia chính là có hai cái nhất lưu cao thủ trở lên, vậy thì lần này hắn coi như may mắn. Đối phương chỉ tới một người còn có cơ hội lật bàn, nếu tới một lúc hai cái nhất lưu, vậy hắn chỉ có thể bỏ chạy rồi! Triệu Vô Cực cười lạnh nói: “ Ngươi nghĩ ăn chắc ta? ” Cát Báo gật đầu: “ Ngươi còn có thể lật lên nổi cái gì bọt sóng hay sao? ” Triệu Vô Cực nụ cười càng là lạnh: “ vậy ta nói cho ngươi, chỉ cần một mình ta liền đủ rồi, hừ! ” Nói xong hắn lập tức bày ra trảo pháp tư thế mở đầu, hành động thay cho lời nói, ý vị khiêu khích mười phần. Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch lập tức lui lại. Cát Mẫn cũng rất thức thời tránh xa, bọn hắn không thể xem vào giữa trận đấu này, cũng chưa chắc đủ sức xem vào. Cát Báo khen ngợi nói: “ Tiểu tử lá gan không nhỏ, nếu ngươi đã muốn vậy thì để ta thành toàn cho ngươi! ” Hắn cũng bày ra quyền pháp thức mở đầu. Cát Báo chính là chủ tu quyền pháp tới nhất lưu cảnh giới. Triệu Vô Cực trong lòng vui mừng, trước đây hắn đánh cùng người sử dụng đao kiếm hết sức bị gò bó, nhưng bây giờ gặp một cái sử dụng quyền pháp đối thủ, có thể thoải mái phát huy ra sở trường của bản thân, còn có gì đáng giá mong đợi hơn sao? Bên ngoài người xem cũng là rất nhanh thức thời lui lại, cao thủ so chiêu đánh lan ra bên ngoài cũng không phải chuyện lần một lần hai, người ở ngoài chết oan chết uổng cũng không thiếu. Bọn hắn võ lâm nhân sĩ đánh xong chỉ việc phủi áo đi, khổ chỉ có dân thường đám người này. Vì một chút hiếu kì mà mất đi sinh mạng của mình. Bởi vậy đám người rất học khôn, lui ra đủ xa, đảm bảo cho dù có cái gì trong lúc chiến đấu loan ra ngoài, bọn hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều. Giữa đường cái rộng lớn, lập tức hình thành sân đấu cho Triệu Vô Cực cùng Cát Báo. Hai người đều vào súc thế, chẳng mấy chốc khí thế đã lên tới đỉnh phong. “Rống ”! Cả hai người đồng thời rống to một tiếng lao vào nhau. Triệu Vô Cực trên cổ tay chính là một vòng âm dương hoàn hoàn chỉnh sáng tỏ, thêm một vòng âm dương hoàn hoàn chỉnh nhưng hơi mờ nhạt. Theo hắn cảnh giới tăng tiến, Triệu Vô Cực gần như đã đạt tới ngưng tụ ra hai vòng âm dương hoàn đẳng cấp, chiến lực tăng vọt một đoạn dài. Cát Báo thì là tung ra một quyền, cái này trực quyền thế tới hung hung, như là muốn toái sơn liệt thạch một quyền vậy. Không có chút nào hoa chiêu, chỉ là đơn giản một quyền lại thêm ngưng tụ cương khí, cương khí ở ngoài nắm đấm hắn bọc thành một lớp vỏ cương khí giúp tay hắn không bị tổn thương bởi các loại đòn đánh, lại có thể cường hóa đòn đánh của hắn càng thêm sắc bén uy mãnh. Đây chính là sức mạnh của nhất lưu cao thủ, luyện khí thành cương. Cương khí vừa ra, chính là nghiền ép nhị lưu cao thủ. Đáng tiếc Triệu Vô Cực không phải là cái gì bình thường nhị lưu cao thủ, hắn là nhị lưu đỉnh phong, tiếp cận cương khí. Hơn nữa chưởng pháp của hắn tinh diệu, thể chất mạnh mẽ, nội lực tinh thuần, Triệu Vô Cực hoàn toàn có đủ vốn liếng cùng Cát Báo va chạm một lầm. ở giữa hai người khí thế bỗng nhiên đè nén tới cực điểm, cả hai như là hai con man ngưu lao vào nhau. Quyền chưởng va chạm, cũng chưa lập tức có tiếng gì vang lên mà là nội công so bì cao thấp một phen, ở giữa tỏa ra cực nhiều sóng chấn động cùng hỏa hoa. Triệu Vô Cực nội công cùng Cát Báo cương khí không ngừng va chạm triệt tiêu lẫn nhau, không ngừng đánh tiêu hao chiến. Lúc này ai yếu thế hơn người đó chính là kẻ thua cuộc. Cát Báo luôn tự hào một thân sức lực lúc này lập tức bổ sung thêm man lực, mong muốn đè ép chết Triệu Vô Cực. Đáng tiếc Triệu Vô Cực luyện thể làm chủ, sức lực cũng không nhỏ trong nhất trời hai người khí thế cân bằng không ai làm gì được ai. Ầm! Cuối cùng khí thế của hai người cùng lúc tăng vọt, giao đấu nội lực lập tức mất đi cân bằng dẫn tới nổ tung, Triệu Vô Cực cùng Cát Báo lập tức theo hai phương hướng ngược nhau bay ngược mà ra. Triệu Vô Cực thì như diều đứt dây bay ra ngoài, khóe miệng không ngừng thổ huyết, có vẻ trọng thương rất nặng. Cát Báo thì bay ngược nhưng rất nhanh hắn liền lấy hai chân bám chặt mặt đất, cố nén một ngụm ngịch huyết phun ngược mà lên, hắn vẫn có thể đứng thẳng được. Cao thấp lập tức thấy rõ, Triệu Vô Cực gặp khó. Hắn có thể đánh thắng Cát Báo hay không còn là một ẩn số, Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch lúc này bắt đầu cảm thấy thay Triệu Vô Cực lo lắng lên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]