Chương trước
Chương sau
Triệu Vô Cực từ trong nhẫn trữ vật lấy ra dầu đốt, hai người lập tức hiểu.
Hắn định dùng hỏa công đốt chết yêu thụ.
Nhưng yêu thụ tuy là cây, nhưng là đã sinh ra linh trí tu thành yêu thụ, nó yêu khí có thể hộ thân, tuy rằng chỉ ở mức độ nào đó.
Muốn đốt nó cũng được, nhưng hiệu quả sợ rằng sẽ không tốt như mong đợi mà thôi.
Triệu Vô Cực thì trong lòng lo lắng vấn đề khác. muốn tiêu diệt yêu thụ phải tìm được nó thụ tâm. mà hắn thì hoàn toàn không biết thụ tâm nằm ở đâu, cũng không thể cảm nhận được cái gì.
Triệu Vô Cực hướng hai người dò hỏi:
“ các ngươi biết làm sao tìm được thụ tâm sao? ”
Hai người đồng thời lắc đầu. nói đùa, nếu biết bọn họ đã sớm nói cho Triệu Vô Cực để hắn một kiếm kết liễu cái này yêu thụ, đâu cần chờ hắn hỏi rồi mới nói! 
Thụ tâm cũng không hẳn là nằm ở ngay chính giữa cây đại thụ, nó có thể nằm ở bất kì đâu trên thân cây, thường cũng không có cái gì đặc điểm tốt phán đoán.
Nếu đã không thể giết, vậy chỉ có thể đánh cho nó tàn phế!
Cái này yêu thụ không thể di chuyển được, thù đoạn công kích chính là quất roi, Triệu Vô Cực nếu có thể cắt đứt hết roi của nó nó cũng tương đương phế đi, có cũng như không rồi.
Nếu nó dùng cành đập, bọn họ có thể rất dễ dàng né tránh. dù sao cành tuy to, nhưng quá dễ thấy.
Không giống như roi, vừa quất một cái chỉ nghe tiếng phá không mà tới, cực kì khó bắt được thân ảnh của chúng.
Triệu Vô Cực đứng chờ một hồi, quả nhiên yêu thụ phát điên một hồi không thu được kết quả gì liên yên tĩnh xuống dưới, nó cũng không thừa sức mà cả ngày phát điên như thế.
Lúc này chính là thời điểm tốt để tấn công, Triệu Vô Cực lập tức xông lên.
Trên tay hắn còn cầm một cái hũ đựng dầu đốt, vừa tới gần yêu thụ chính là ném mạnh.
Yêu thụ lần này học khôn, tuy không tiếp tục phát điên nhưng nó ra tay một lần chính là ba cái roi cùng quất, Triệu Vô Cực trái tránh phải né, vô cùng chật vật.
Tuy vậy hắn cũng liên tục từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hũ dầu, ném vào gốc cây yêu thụ này.
Một lúc sau, Triệu Vô Cực cảm thấy đã đủ rồi, hắn rút ra mồi lửa, thổi mạnh một cái ánh lửa liền lóe lên.
Triệu Vô Cực hướng yêu thụ ném ra mồi lửa, sau đó lập tức lui thân.
Ầm! Phừng!
mồi lửa vừa bắt vào dầu đốt lập tức cháy lên bừng bừng, yêu thụ cũng bị nó thiêu cháy, sức nóng từ dầu đốt lan tỏa ra bên ngoài, đến Triệu Vô Cực đứng cách đó cả chục mét còn cảm thấy nóng rừng rực, yêu thụ ở trung tâm vụ cháy không biết là thống khổ thế nào?
“Rống ”! 
Một tiếng rống trầm muộn đau đớn khó nghe từ thân yêu thụ phát ra, nó điên cuồng vũ động roi, giống như đang hi vọng làm như thế có thể dập lửa vậy.
Đáng tiếc lửa càng đốt càng vượng, nó cũng bị đốt cho da tróc thịt bong, cả người cháy xém không hề nhẹ.
Lửa lớn nóng phừng phừng không ngừng thiêu đốt, yêu thụ không ngừng réo rắt kêu gào, Triệu Vô Cực đám người ở bên ngoài chờ đợi.
Trên thân yêu thụ điên cuồng lóe lên từng tia mịt mờ khó hiểu khí tức, đang cố gắng bảo vệ thân thể nó, chính là yêu khí.
Lửa tuy chỉ là phàm hỏa, hỏa tuy không khắc mộc, nhưng hỏa có thể sinh từ mộc, mộc làm nguyên liệu đốt cho hỏa. bởi vậy lửa cháy càng lúc càng lớn càng lúc càng mạnh.
Cho dù yêu thụ muốn cố gắng dùng yêu lực bảo vệ bản thân, nhưng nó cành lá xum xuê, roi nhiều lúc này lại là nguyên liệu đốt tuyệt vời cho ngọn lửa này.
Nó lúc đầu còn kêu gào dãy dụa, một lúc sau liền im bặt.
Cả gốc cây đứng im lìm tại đó, lửa cũng chưa hề cháy xong. Triệu Vô Cực đám người vẫn là rất kiên nhẫn chờ đợi.
Bọn hắn tốn bao nhiêu thời gian mới tới được đây, không cần vội trong nhất thời.
Không quá bao lâu thời gian, hỏa thế yếu bớt sau đó dập tắt. Triệu Vô Cực chăm chú quan sát yêu thụ.
Toàn thân cháy đen, các roi gỗ cũng cháy đoạn không ít, cả người nó hiện lên xác xơ khí tức không còn như trước linh động.
Quả nhiên hỏa công đối với mộc vẫn rất là khắc chế, gây cho nó không nhỏ sát thương.
Yêu thụ bây giờ một mảnh im ắng vô cùng, không còn như lúc đầu sinh động nhảy nhót lắc lư tưng bừng. nó bây giờ không khác gì một cái tử thụ.
Triệu Vô Cực nói nhỏ:
“ không phải là chết rồi đi? ta mới dùng một chút hỏa công mà thôi yêu thụ sẽ không dễ dàng chết như thế chứ? ”
Từ Tiểu Bạch tiếp lời:
“ Ta cũng không nghĩ nó chết dễ dàng như vậy, dù sao nó có yêu lực hộ thể lại chưa bị phá hủy thụ tâm, chỉ còn một hơi đều có thể bất tử! ”
Độ Hải nghi hoặc nói:
“ nhưng nó bộ dáng rất giống là chết rồi a, nếu nó chưa chết chúng ta vẫn phải đi tới mà thôi, chẳng lẽ chúng ta liền đứng ở đây! ”
Triệu Vô Cực gật đầu, bọn họ bắt buộc phải đi tới, chắc chắn phải đụng độ yêu thụ.
Nếu nó nhân lúc đó nổi điên, chẳng phải là ba người đều phải bỏ mạng lại.
Đã không nắm chắc, vậy thì thử một chút chẳng phải là được sao?
Triệu Vô Cực cười xấu xa,hắn tiếp tục lấy ra hũ dầu, lập tức lao tới hướng yêu thụ cành cây ném mạnh.
Choang!
Hũ dầu đụng phải yêu thụ lập tức vỡ nát, nhưng yêu thụ cũng không hề có động đậy gì, Triệu Vô Cực tiếp tục không ngừng nghỉ ném mạnh hũ dầu.
Lại một màn như lúc trước hiện lên, Triệu Vô Cực bắt đầu châm lửa.
“Rống ”! 
Lần này yêu thụ lập tức thét dài thống khổ, nhưng rất nhanh nó liền im lìm xuống, lửa vẫn thiêu đốt không ngừng, nhiệt lượng tỏa ra nóng bức vô cùng.
Triệu Vô Cực cảm thấy lần này nó đã thật chết!
Triệu Vô Cực trước giờ đều là đề cao sử dụng đầu óc giải quyết vấn đề, nếu đầu óc không quá hiệu quả mới dùng tới võ lực.
Lần này hắn không tốn mấy sức liền xử lí xong một gốc yêu thụ, quả nhiên là bớt được rất nhiều việc!
Từ Tiểu Bạch cẩn thận hỏi:
“ nó lần này hẳn là chết đi? ”
Triệu Vô Cực gật đầu: 
“ để ta đi qua thử, nếu ta có thể qua hai ngươi có thể theo ta băng qua chỗ nó canh giữ rồi! ”
Triệu Vô Cực cẩn thân đi tới, tinh thần cảnh giác cao độ, hắn luôn chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức rút lui.
Nhưng yêu thụ quả nhiên bị lửa đốt thương nặng hoặc đã chết, không hề có chút nào phản ứng hắn.
Triệu Vô Cực đi qua xong, rời khỏi phạm vi nó công kích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên đối phương đã chết, không còn cái gì uy hiếp đáng nói.
Nếu đối phương ở đây thủ hộ, sợ là đã sớm lập lời thề hoặc là nhân được mệnh lệnh không cho ai đi qua.
Để Triệu Vô Cực đi qua chính là nó làm trái mệnh lệnh hoặc hiệp ước, như vậy sẽ bị phản phệ, nhẹ thì tổn thương thần hồn, tương lai không thể tiến cảnh, nặng thì lập tức hồn phi phách tán, vĩnh thế không luân hồi.
Nó không cản lại Triệu Vô Cực, chứng minh nó đã thật chết, chứ không phải đang chơi mưu kế.
Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải thấy Triệu Vô Cực an toàn đi qua thì vui mừng không thôi, lập tức nhanh chân bước theo hắn.
Ba người hướng cửa sơn động đi vào, bên trong khá là u ám, con đường dài chừng mấy chục mét, không quá xa, đi rất nhanh.
Vào bên trong, Triệu Vô Cực có thể thấy được một cái đại sảnh rộng lớn, bên trên đỉnh chính là một vùng núi bị khoét ra một cái lỗ lớn, ánh mặt trời có thể chiếu từ trên xuống chiếu sáng cả một vùng đại sảnh này.
Kiến trúc xung quanh hình vòng tròn, được chia ra làm các phòng, hẳn là phòng bế quan tu luyện của các tiền bối đại hòa thượng trong Thiếu Vân Tự.
Ngoài ra chỗ này cũng có những đường nối riêng làm thành hệ thống thoát nước phòng khi thời tiết mưa gây ngập lụt. 
Triệu Vô Cực đi tới căn phòng đầu tiên, trong phòng bài trí cực kì đơn giản, chỉ có một chiếc giường ngủ cùng một bức tượng phật tổ nhỏ, một cái bồ đoàn để ngồi thiền.
Triệu Vô Cực đang đinh bước tiếp lập tức dừng bước chân, phía dưới chân hắn chính là một bộ xương khô, trên người khoác tăng phục cà sa, có thể thấy người này trước đây là một vị đức cao vọng trọng lão hòa thượng.
Chỉ có người có vị trí quan trọng trong chùa mới có thể khoác cà sa, đây chính là thường thức. 
Đệ tử bình thường chỉ mặc áo vải thô tăng phục mà thôi, lên cao một chút chính là các đường chủ mặc hoàng sắc hoặc hôi sắc cà sa nhưng không có kim tuyến.
Người này mặc chính là kim tuyến thuê, đỏ sắc cà sa, thân phận rất gần với trụ trì rồi.
Triệu Vô Cực cẩn thân kiểm tra vết thương trên người người này, ở trước ngực xương bị lõm vào, tăng phục có một vết rách nhỏ, là kiếm loại vũ khí gây nên, người nay là bị đối phương chính diện dùng kiếm đâm chết.
Triệu Vô Cực vuốt cằm, Vạn Thú tông đệ tử cấp thấp cho dù lấy ngự thủ làm chủ thủ đoạn, nhưng trước khi tu luyện được mạnh mẽ thuật pháp vẫn phải lấy đao kiếm làm thủ đoạn phòng thân sao?
Trong phòng nhìn qua cũng không có gì đáng giá, quả nhiên là phật môn tu luyện vô cùng thanh tĩnh vô vi.
Triệu Vô Cực hướng tới cái bồ đoàn, xé tung nó ra. 
Bên trong ngoài bụi bặm cũng là bụi bặm, không hề có thứ gì khác.
Lắc đầu đáng tiếc một phen, Triệu Vô Cực đối với hai người nói:
“ hai ngươi chia nhau ra tìm kiếm một phen đi, bất cứ chi tiết nào cũng không được bỏ qua, giống như ta vừa nãy vậy! ”
Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải rất nhanh gật đầu, chia nhau ra đi tìm kiếm xem còn vật gì quý trọng hay không.
Triệu Vô Cực cũng không quá hi vọng gì nhiều ở chỗ này có thể tìm được thứ gì, cho dù có cũng đã bị tên kia tu sĩ tim thấy.
Hai người tìm kiếm rất nhanh thì đã tìm xong, Từ Tiểu Bạch đứng trước mặt hắn nói:
“ quái lạ, trên người bọn họ không hề thấy thứ gì, kể cả đan dược dành cho tu luyện cũng không có! ”
Triệu Vô Cực gật đầu, quả nhiên tên tu sĩ này lúc trước rất yếu kém cùng nghèo khó, một chút tài sản cũng không buông tha.
Hắn hỏi lại:
“ có thấy cái nào giống như là luyện đan phòng không? ”
Độ Hải đi tới nói:
“ Có một cái phòng luyện công, trong đó có một xác chết cùng đan đỉnh, nhưng đan đỉnh rất nặng không thể mang đi, cũng chỉ là phàm phẩm mà thôi! ”
Triệu Vô Cực ánh mắt sáng lên nói:
“ tốt, dẫn đường! ”
Độ Hải nhanh chóng đưa Triệu Vô Cực tới căn phòng đó, ba người đi vào bên trong.
Phòng này so với những căn phong còn lại còn phải rộng rãi thoáng mát hơn nhiều, dủ thấy thân phận cua hắn so với những người ở đây đều cao.
Triệu Vô Cực nhìn quanh, gật đầu. quả nhiên đây là phòng của luyện đan sư Thiếu Vân Tự.
Tuy phàm nhân thủ đoạn luyện chết có chút thô ráp cấp thấp, nhưng luyện đan sư cũng có địa vị cực cao cùng một số đặc biệt tuyệt chiêu mà người khác không thể biết.
Triệu Vô Cực nhìn quanh, không hề có chỗ nào đáng nghi có thể giấu đan phương bí tịch.
Phía trước một cái bồ đoàn cũng bị Độ Hải học theo hắn xé rách, bên trong cũng không có gì.
Triệu Vô Cực hỏi:
“ trên người hắn không có gì đúng không? ”
Độ Hải gật đầu:
“ đúng vậy! ”
Triệu Vô Cực nhìn quanh nói:
“ đi tới gõ tường, tìm phòng kín! ”
Hai người lập tức thi hành, ba người phân chia ở trong căn phòng bắt đầu gõ lên.
Lúc gõ tường, rất dễ có thể phát hiện ra giữa tường bên trong đặc và tường rỗng có phòng tối, Triệu Vô Cực tìm một lúc lập tức nhận ra sự khác biệt.
Cốc cốc!
quả nhiên có phòng tối, Triệu Vô Cực tìm thấy một chỗ khả nghi, hắn gọi:
“ Độ Hải Từ Tiểu Bạch hai người tới đây! ”
Hai người nhanh chóng đi tới, Triệu Vô Cực chỉ chỉ vào bức tường cười:
“ ta lần này nhanh chân hơn các ngươi rồi! ”
Nói xong hắn vận công, đánh ra một chưởng, bức tường đá lập tức đổ nát, lộ ra bên trong một cái hốc tối.
Triệu Vô Cực mò vào bên trong, lấy ra một đống lớn bình bình lọ lọ cùng hai tờ da dê.
Bình lọ vốn đựng tụ khí đan nhưng đã quá hạn, đan dược đã sớm hóa thành bùn.
Hai tờ da dê Triệu Vô Cực mở ra xem, một tờ chính là tụ khí đan đan phương, một tờ chính là Tôi cốt đan mà hắn đang tìm.
Ánh mắt Triệu Vô Cực sáng lên, lập tức vui vẻ xem kĩ đan phương, lấy trí nhớ của hắn rất nhanh thì nhớ hết toàn bộ nội dung bên trên.
Triệu Vô Cực đưa tờ giấy cho Độ Hải, sau đó từ nhẫn trữ vật lấy ra giấy bút, nói:
“ chép ra hai phần mỗi người các ngươi một phần. Còn tụ khí đan đan phương sợ rằng cấc ngươi đều sớm có, không cần xem thêm! ”
Độ Hải cực kì vui mừng tiếp lấy da dê, hắn khổ sở tìm kiếm mấy tháng nay Tôi cốt đan đan phương bây giờ đã nằm trong tay hắn, hắn trong lòng mừng như điên!
Độ Hải lập tức nhanh chóng đọc lướt qua, quả nhiên không giả. hắn đối với Triệu Vô Cực cực kì vui vẻ hài lòng nói ;
“ Chuyến đi này tuy là nói chúng ta hợp tác làm chung, nhưng thực ra vốn là Triệu thí chủ gánh hết phần lớn nguy hiểm, ta Độ Hải nợ Triệu thí chủ một ân tình! ”
Triệu Vô Cực gật đầu, hắn cũng không từ chối. dù sao người khác nợ ân tình tuy chưa hiện lên cái gì chỗ tốt, nhưng sau này chưa biết chừng sẽ có tác dụng.
Độ Hải nhanh chóng dùng giấy bút chép ra hai phần, một phần cho mình một phần cho Từ Tiểu Bạch.
Từ Tiểu Bạch vốn cũng là hứng thú xem một chút, không ngờ lại thật sự được trọng bảo,hắn cũng là rất vui sướng.
Mang đan phương này về cho gia tộc có thể củng cố gia tộc nội tình, củng cố địa vị của hắn xem như chuyến đi này không tệ.
Từ Tiểu Bạch vui vẻ mang đan phương bỏ vào một cái túi gấm, treo ngược về phía bên trong người.
Như thế đảm bảo không bị móc túi cũng không bị hủy đi trong lúc tranh đấu.
Triệu Vô Cực cười nói:
“ chuyến đi này vốn đã kết thúc, nhưng ta còn một điểm chưa làm rõ, trong lòng không yên. hai vị có thể lập tức rời đi, dọc đường mãnh thú đã bị chúng ta thanh lí hết sẽ không có cái gì nguy hiểm, ta còn muốn ở lại một chút tìm hiểu xem ở đây rốt cuộc có chân tướng gì! ”
Độ Hải vui vẻ nói:
“ đã đến tận đây sao có thể để Triệu thí chủ một mình mạo hiểm, nếu Triệu thí chủ không ngại bần tăng cũng nguyện ý đi theo tìm hiểu một phen! ”
Từ Tiểu Bạch cũng ngay lập tức nói:
“ đúng vậy Vô Cực, ta cũng muốn xem xem ở đây có cái gì bí mật! ”
Triệu Vô Cực nhìn hai người một chút, gật đầu. sau đó hắn đi ra khỏi căn phòng, men theo một cái thông đạo đi sâu vào trong núi.
Vừa đi được một lúc, Triệu Vô Cực lập tức biến sắc mặt giơ tay trái lên ra hiệu bọn họ dừng lại.
Từ Tiểu Bạch cẩn thận hỏi:
“ có chuyện gì thế? ”
Triệu Vô Cực nhìn phía trước, lạnh lùng nói:
“ ta trước đây ở nhà may mắn có đọc qua tài liệu liên quan tới trận pháp, nếu không chúng ta đi tiếp một đoạn sợ rằng sẽ kích hoạt lên cảnh báo trận pháp, tu sĩ ở bên trong lập tức có thể cảm nhận được, sau đó lên cùng chúng ta vui đùa một chút! ”
Độ Hải mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng, thật là nguy hiểm!
Tên kia tu sĩ có thể diệt cả Thiếu Vân Tự không phải là người tốt lành gì, cho dù ba người bọn họ hợp sức cũng không thể cùng đối phương là địch.
May mắn Triệu Vô Cực sớm phát hiện, nếu không sợ rằng mọi người phải xui xẻo.
Độ Hải sợ hãi hỏi:
“ ý ngươi là hắn vẫn còn ở bên trong sao? đã hai ba mươi năm hắn vẫn còn chưa tiêu hóa xong thiên tài địa bảo ở chỗ này sao? cái đó thiên tài địa bảo rốt cuộc kinh người cỡ nào? ”
Triệu Vô Cực cười xấu nhìn hắn nói:
“ có kinh người cỡ nào cũng không đến phần chúng ta! ”
Triệu Vô Cực nhìn Độ Hải, tên này tốt nhất không nên lên cái gì tham niệm nếu không bọn hắn đều khó sống rời khỏi đây.
Độ Hải định lực vốn cực mạnh, hắn lúc này tỉnh táo lại nói:
“vậy chúng ta có phải là nên nhanh chóng rời khỏi đây không? ”
Từ Tiểu Bạch cũng đưa mắt nhìn về Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực gật đầu nói:
“ ta đã biết chân tướng chuyện ở đây rồi, không cần tiếp tục ở lâu thêm một giây phút nào nữa! ”
Ba người nhẹ nhàng quay lưng lại rời đi, Triệu Vô Cực ngoảnh đầu nhìn lại, hắn tuy không đủ thực lực tiếp tục tìm kiếm sự thực cùng chân tướng đến cùng, nhưng hắn hôm nay đã có được thứ mình muốn rồi, không cần đi nạp mạng vô ích.
Còn về tên này tu tiên giả, hắn không đánh lại nhưng cũng không có nghĩa là hắn đối với hắn không cách nào.
Trước tiên cứ trở về sau đó mới tiếp tục suy tính vấn đề này đi.
Triệu Vô Cực cùng Độ Hải Từ Tiểu Bạch rời khoi Thiếu Vân Tự một đường bình yên trở về.
Bọn hắn lúc tới đi mất hơn một tuần, nhưng lúc về lại gói gọn chỉ trong vòng một tuần mà thôi.
Dọc đường bởi đã có kinh nghiệm nên cũng không có yêu thú nào tìm đến bọn hắn phiền phức.
Thiên giang thành công lớn.
Trên cổng binh sĩ giống như thường ngày canh gác, nên kiểm tra người vào thành thì kiểm tra, nên trò chuyện thì trò chuyện không hề có gì thay đổi.
Bên ngoài cổng thành bỗng nhiên xuất hiện ba người võ giả, bọn họ một mạch chạy thẳng tới cổng thành, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Tên canh cổng binh sĩ này lập tức hét to:
“ người tới là ai, lập tức dừng lại báo danh tính, kẻ cường xông Thiên giang thành nhất định sẽ bị luật pháp nghiêm trị! ”
Hắn vừa nói xong, một cái đồng bạn lập tức mặt biến sắc, kéo hắn tay nói:
“ ngươi muốn chết cũng đừng hại chúng ta! cái kia người đi đầu chính là Triệu Vô Cực Triệu công tử, nổi tiếng là một cái tiểu sát thần, ngươi chọc hắn không vui hắn giết hết chúng ta đến lúc đó khóc cũng không biết tìm ai khóc đi! ”
Tên kia trước không biết mặt Triệu Vô Cực, nhưng danh tiếng hắn đã nghe qua.
Một thân một mình diệt sát Thanh Lang bang cùng Hắc Kình bang, trước giờ chưa có ai làm được.
Danh tiếng Triệu Vô Cực ở Thiên giang thành lúc này vô cùng nổi trội, tất cả mọi thế gia cùng tông môn ở đây đều không ai nguyện ý đi đắc tội hắn.
Triệu Vô Cực phi thân tới trước cổng chính, đáp xuống trước mặt người binh sĩ kia, phía sau hắn Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải cũng chậm một bước đi tới.
Triệu Vô Cực nhìn hắn hỏi:
“ nhìn rõ chưa? cần kiểm chứng nữa sao? ”
Tên binh sĩ kia run run nói:
‘ Triệu công tử, là tiểu nhân có mắt không tròng,mong công tử bỏ qua! ”
Triệu Vô Cực gật đầu, hắn không muốn cùng đám này binh sĩ hơn thua, lập tức phát động thân pháp hướng trong thành lao nhanh.
Hắn vừa động một cái, bởi vì thân pháp quá nhanh mà cuốn lên từng đợt gió mạnh thổi người ở hai bên lắc lư một chút.
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch cũng lập tức theo sau, Triệu Vô Cực thả chậm bước chân chờ hai người tiến tới.
Hắn nói:
“ thời gian tới chưa cần vội vã rời khỏi Thiên giang thành, ở lại đây tu luyện vài ngày nửa tháng đi, không biết hai vị có ý kiến gì không? ”
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch hiểu Triệu Vô Cực có chuyện nên cũng là đồng ý nói:
“ ở đâu tu luyện cũng vậy thôi, nếu Triệu công tử có lời vậy thì chúng ta ở lại đây liền là! ”
Từ Tiểu Bạch cũng nói:
“ Vô Cực ngươi có chuyện gì sao? ”
Triệu Vô Cực không trả lời hắn mà cười nói:
“ Chúng ta không phải hẹn đi tới Vạn Sơn Tự tham quan một chút sao? dù sao cũng cùng đường, hai vị ở lại đây mấy ngày chờ ta hoàn thành bàn giao mọi việc ở đây, sau đó chúng ta cùng xuất phát! ”
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch hiểu ý gật đầu, hai người thay đổi phương hướng đi nhanh về phía nhà trọ. 
Bọn họ vốn trọ chung một nhà trọ, chỉ là khác phòng mà thôi.
Triệu Vô Cực thì hướng Trang gia đi tới.
Trang gia vẫn như vậy không có gì thay đổi, Triệu Vô Cực đứng trước cổng lớn có chút thở dài.
Thời gian này ở ngoài mạo hiểm, trở lại Trang gia cảm giác như đã thật lâu, có chút tư vị tạp trần không biết diễn tả thế nào.
Hắn đi bộ vào cổng chính lập tức hai tên hộ vệ nhanh chóng đi tới cúi chào:
“ Triệu công tử đã trở về! ”
Triệu Vô Cực gật đầu “ ừm ” một tiếng sau đó đi vào trong phủ, trong phủ hạ nhân thấy hắn vẫn là như thế cung kính, không ai dám tỏ ra đối với hắn một chút thiếu lễ độ nào.
Triệu Vô Cực quay sang một cái hạ nhân nói:
“ Chuẩn bị nước tắm cho ta, bảo một người khác tới thông báo cho gia chủ cùng đại tiểu thư ta đã về! ”
Người tì nữ này lập tức vâng dạ, hướng hắn hậu viện chạy nhanh, Triệu Vô Cực thì ung dung từ tốn ở trong phủ đi dạo.
Trang phủ không thay đổi gì, Triệu Vô Cực an tâm, hắn hướng về phòng mình đi tới.
Về tới phòng, nước tắm rửa đã chuẩn bị xong, Triệu Vô Cực lập tức tắm một cái thoải mái, ngâm mình để trừ đi mệt nhọc những ngày qua.
Nước thật ấm, ngâm thật thoải mái, hắn lỗ chân lông như đang dãn ra vậy.
Bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, Triệu Vô Cực lập tức từ trạng thái thư giãn tỉnh lại.
Lại có người to gan dám vào lúc này làm phiền hắn, hay là ám sát?
Không đúng ám sát người sẽ không ngu ngốc mở cửa chính đi vào như vậy?
Nếu là người trong phủ không phải đều đã biết hắn lúc này đang tắm rửa không được làm phiền sao? Là ai to gan không nghe lệnh hắn như vậy?
Triệu Vô Cực ánh mắt lập tức nguy hiểm lên, trên tay Ẩm huyết thủ sáo lập tức xuất hiện.
Bất kể là ai, cũng sẽ phải vì hành động này trả giá thật đắt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.