Chương trước
Chương sau
Triệu Vô Cực bị Cát La kiếm như độc xà săn mồi đột phá phòng thủ xông thẳng hướng cổ
Hắn lập tức trong lòng cảnh báo kéo vang, tinh thần căng thẳng, sau lưng càng là lạnh một mảnh.
Cảm giác nguy cơ sinh tử giáng lâm Triệu Vô Cực lúc này muốn tránh né hay phong thủ cũng không kịp rồi
Đã vậy thì đồng quy vu tận. 
Trong lòng nổi lên hung ác, Triệu Vô Cực từ trong nhẫn trữ vật phi châm lập tức xuất hiện trên tay hắn
Niêm Hoa Chỉ lập tức được sử dụng, phi châm bắn ra nhắm thẳng Cát La đầu lâu
Cát La nếu muốn đâm hắn cổ, vậy hắn liền đánh xuyên Cát La đầu lâu đến lúc đó xem ai chết trước.
Cát La cũng cảm nhân được nguy cơ,Triệu Vô Cực vừa lấy ra phi châm hắn đã thấy nhưng không kịp ngăn cản Triệu Vô Cực bắn ra. 
phi châm như là phá không đang bay tới hướng Cát La, hắn sắc mặt trở nên vô cùng khó coi
có thắng lợi sắp tới lại lập tức trôi đi mất mát, có không cam lòng, cũng có tức giận cùng tiếc nuối
hắn ở Thần Điện cũng là nhân vật thiên kiêu sao có thể Triệu Vô Cực liều mạng, tiền đồ của hắn còn rất dài
Cát La lập tức né tránh phi châm, trên tay hắn kiếm cũng bị chậm mất một nhịp
Triệu Vô Cực nhanh chóng dùng Thủy Thượng Phiêu thân pháp lui lại,trong lòng nghĩ mà còn sợ hãi
Không ngờ đối phương lại có thể bỗng nhiên bộc phát ra xảo trá như vậy kiếm pháp, Triệu Vô Cực suýt chết dưới kiếm của đối phương
Hắn bây giờ cũng coi như là bài tẩy đã lật, đôi bên đều ai cũng khó làm gì được ai
Thế cuộc lại lâm vào thế giằng co,Triệu Vô Cực thở dài
Đã vậy hắn liền không cần giấu diếm
Triệu Vô Cực lắc tay một cái trên tay lập tức xuất hiện mấy cái phi châm
Triệu Vô Cực nhắm mắt một cái sau đó lập tức mở ra
Cả người hắn khí chất giống như là lập tức biến đổi, từ một cái dũng mạnh chiến binh biến thành một cái làm văn hóa nghệ thuật người.
Triệu Vô Cực Tử Hà Bất Diệt thần công vận chuyển lên cung cấp cho Thủy Thượng Phiêu thân pháp hoạt động hắn lập tức lao ra như một mũi tên
Cát La lập tức đề cao tinh thần xem Triệu Vô Cực rốt cuộc muốn làm gì, hắn sẽ tấn công từ đâu?
Triệu Vô Cực càng chạy càng nhanh, dần dần hắn biến thành một cái bòng mờ liên tục di chuyển quanh Cát La 
Cát La cũng có thể dùng thân pháp ứng đối, nhưng đến tình trạng Triệu Vô Cực chỉ chuyên sử dụng thân pháp thì hắn lại theo không kịp nên chỉ đành đứng yên thủ thế lấy tĩnh chế động
Triệu Vô Cực lúc này liền ra tay, phi châm được hắn dùng Niêm Hoa Chỉ lập tức bắn ra
Phi châm của Triệu Vô Cực đều có tê liệt độc tố chỉ cần Cát La trúng một cái cũng phải nằm đơ cả ngày
Hơn nữa phi châm hắn thuần một sắc màu đen, không hề phản quang, mắt thường rất khó bắt được hình ảnh của nó huống chi là Triệu Vô Cực dùng niêm hoa chỉ bắn ra.
Hắn chỉ lực có bao nhiêu mạnh? So với trảo lực còn mạnh
Triệu Vô Cực không chỉ dùng kìm lực để tu luyện lực bóp tay mà còn thường xuyên nhân lúc rảnh rỗi tu luyện Niêm Hoa Chỉ.
Không ít khối sắt hoàn đã bị hắn dùng hai ngón tay bóp dần dần đến mức biến hình 
Trên ngón tay hắn cũng nhiễm lên một lớp mạt sắt, đủ thấy chỉ lực hắn có bao nhiêu ghê gớm
Triệu Vô Cực bắn nhanh phi châm ra, Cát La lại lợi dụng tốc độ mau lẹ kiếm pháp của mình đón đỡ
Hắn cảm giác được trên phi châm là có độc tố không dám lơ là bất kì chi tiết nào
Mỗi lần Triệu Vô Cực bắn ra phi châm hắn đều chú ý đón đỡ
Đến mức thân hình Triệu Vô Cực di chuyển nhanh quanh hắn bắn loạn hắn cũng không thời gian quan tâm
Lúc này hắn chỉ một lòng đỡ phi châm mà thôi
Cát La trong lòng chửi thầm:
“không phải nói danh môn chính phái không sử dụng thủ đoạn phi châm hèn hạ này sao? tên này nhìn chính là danh môn xuất thân sao lại chơi phi châm lợi hại như vậy? tà phái gặp hắn còn phải gọi gia gia!”
Trong lòng có khổ nhừng không thể nói Cát La chỉ có thể chuyên tâm đón đỡ, sợ một cái sơ sẩy trúng phi châm bẩn thân sẽ bị trúng độc
Triệu Vô Cực bắn ra gần mười cái châm lập tức thấy được cơ hội, Cát La phòng thủ có lỏng lẻo.
Lập tức hắn xông tới, Cát La vừa đỡ xong một cây châm quay người lại thấy Triệu Vô Cực đã tới gần còn đang tích tụ nội lức hướng minh đánh ra một chưởng thì vong hồn đại mạo
Không ngờ Triệu Vô Cực đối với thời cơ nắm bắt lại chuẩn xác đến thế, trước dùng phi châm quấy rồi chờ hắn lộ ra sơ hở liền tấn công
Cát La không thể làm gì khác là đưa kiếm một cái chém ngang hi vọng có thể bức lui Triệu Vô Cực 
Triệu Vô Cực lập tức trên khóe môi kéo ra một cái cười ta, tay hắn vận công lập tức hướng sống kiếm đánh tới
Lần này Triệu Vô Cực dùng lực rất có cân nhắc hắn dùng là xảo kình muốn đưa kiếm của Cát La chấn bay, hắn chưởng pháp chưa bước vào ngoại cương quá bị kiếm pháp khắc chế
Triệu Vô Cực đánh vào kiếm, Cát La lập tức cả tay phải cầm kiếm bị rung động to lớn đánh cho lòng bàn tay rách toác chảy máu
Bình thường người bị trúng một chưởng này sẽ lựa chọn buông kiếm nhưng Cát La là kiếm khách có ý chí mạnh mẽ, hắn thà ngạnh kháng cung không buông kiếm
Kết quả chính là tay phải tê dại tạm thời không thể sử dụng
Triệu Vô Cực đắc thế không tha người, Tử Hà Bất Diệt thần công vận chuyển đến cực hạn hắn muốn kết thúc trận đấu này
Trên cổ tay hắn lập tức một cái âm dương hoàn nhanh chóng thành hình, sau đó lại là một cái âm dương hoàn hơi châm hơn cũng miễn cưỡng hoàn thành
Triệu Vô Cực lập tức hướng Cát La ép tới, xuất chưởng
Cát La chỉ cảm thấy Triệu Vô Cực một chưởng này như già thiên tế nhật ( một tay che cả bầu trời) trước mắt hắn là núi cao cũng bắt đầu sụp đổ 
Bản thân hắn lại là như một cái thỏ nhỏ không nơi chạy trốn bị đại sơn sắp sập xuống đè chết
Hắn bị Triệu Vô Cực chưởng pháp khí thế cùng ý chí bao trùm trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi
Triệu Vô Cực chỉ mới làm được dùng sức mạnh ý chí của mình sơ bộ dung hợp vào chưởng pháp để ảnh hưởng tới đối phương từ đó áp chế đối phương mà thôi chưa hoàn toàn tu luyện ra chưởng ý
Nếu hắn hoàn toàn tu luyện ra chưởng ý thì trước đây Hoàng Tông cũng đừng nghĩ thoát ra ý cảnh của hắn dễ dàng như vậy
Hoàng Tông so Cát La yếu, hắn còn có thể thoát ra được huống hồ là Cát La 
Cát La lập tức trong tiềm thức dãy dụa, hắn vốn cũng là từ trong đám người giết ra cường giả lập tức thanh tỉnh lại
Chào đón hắn chính là Triệu Vô Cực phô thiên cái địa uy thế chưởng pháp đánh tới mi tâm
Cát La lập tức trong lòng hô to hỏng bét, hắn mới chỉ thất thần trong chốc lát liền bị Triệu Vô Cực áp sát, sinh tử nguy cơ trong tích tắc
Tay phải hiện tại tê dại không thể hoạt động, chỉ còn có tay trái
Cát La lập tức vận chuyển lên toàn bộ nội lực cùng Triệu Vô Cực đối chưởng này
Lần trước bị Triệu Vô Cực đánh một chưởng thiệt thòi,Triệu Vô Cực thế công lại có liều mạng một kích chi ý lần này hắn sử dụng chính là siêu việt lúc trước mười hai thành công lực
Đương nhiên Cát La cũng đang nghiền ép tự thân đến cực hạn
Nhưng chưởn pháp không phải sở trường cũng khiến hắn lập tức nhận ra, bản thân hắn yếu thế
Chưởng cùng chưởng va chạm, nội lực lập tức điên cuồng giảo sát lẫn nhau, hai người chỉ cần so sánh trong chốc lát sẽ có thắng bại.
Người thua sẽ bị người thắng đánh tan chưởng pháp và bị trọng thương
Đương nhiên Cát La chính bản thân hắn cũng không nghĩ mình có thể ở chưởng pháp thắng được Triệu Vô Cực 
Hắn ở Thần Điện có vô số loại chưởng pháp nhưng chưa hề gặp qua loại nào giống như Triệu Vô Cực đang sử dụng
Tài liệu giang hồ hắn xem qua không ít, cũng không hề thấy nhắc tới qua
Cát La chưởng pháp khí thế càng ngày càng yếu, càng ngày càng bị Triệu Vô Cực đánh tan xu thế
Triệu Vô Cực rống to một tiếng:
“Phá!”
Ầm!
Tiếng nổ to lớn vang lên sóng xung kích cuốn ra tứ phương
Cát La chưởng bị Triệu Vô Cực đánh tan
Răng rắc!
Lập tức Cát La cảm thấy tay trái mình bỗng nhiên đau đớn tột độ, một cỗ đau đớn cũng đang không ngừng từ cánh tay hắn theo thần kinh truyền tới đại não khiến hắn như muốn ngất đi
Triệu Vô Cực đánh tan Cát La chưởng pháp thuận thế xông tới đánh gãy tay hắn
Xương cánh tay Cát La lập tức lệch ra đâm da thịt phồng lên một góc trông vô cùng đáng sợ
Triệu Vô Cực thế tới cũng chưa ngừng lại ở đó hắn chưởng lại lao tới đánh vào ngực của Cát La 
Răng rắc!
Tiếng gãy xương lần thứ hai vang lên, Cát La xương ngực lập tức bị Triệu Vô Cực đánh vỡ sáu cái, một số xương xung quanh thì bị rạn nứt ra
Một luồng ám kình còn đang không ngừng ở bên trong cơ thể hắn len lỏi phá hoại lúc phủ ngũ tạng của hắn khiến Cát La lúc này càng là đau đến muốn ngất đi, hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu
Cát La như diều đứt dây bay ngược mà ra, Triệu Vô Cực thì lại đứng yên tại chỗ lấy đan dược ra lập tức bỏ vào miệng 
Hành động này Triệu Vô Cực làm được quá quen thuộc nhu là một hành động tiềm thức của hắn
Cát La bay ngược mà ra, trong đại não bây giờ không ngừng là những tín hiệu đau đớn từ khắp cơ thể phản hồi về cho hắn.
Cát La cảm thấy thời gian lúc này giống như dừng lại, hắn nghĩ về Thần Điện
Thần Điện trưởng bối khen ngợi hắn, nói hắn là trong đám người thiên kiêu nhân vật tương lai sẽ ở Thần Điện tỏa sáng hào quang
Các trưởng bối còn nói hắn tương lai chỉ cần cố gắng một chút, tu luyện có thành tựu trở thành điện chủ cũng là dễ dàng
Hắn nhớ tới đám kia dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, nếu bây giờ bọn họ biết được hắn bị đánh bại sẽ thất vọng như thế nào
Hắn nhờ tới đám kia ghen ghét hắn, thường thường tụ tập cùng nhau nói xấu hắn 
Bởi vì bọn họ thực lực không đủ nên trước không dám làm cái gì động tác
Nhưng lần này hắn nhận nhiệm vụ thu hồi đi ra ngoài mà lại một thân thương thất bại trở về bọn họ sẽ không từ bỏ cơ hội này
Các loại bỏ đá xuống giếng cùng châm chọc sẽ không ngừng mà tới
Trưởng bối đối với hắn thất vọng, hắn không thể hoàn thành một cái nhiệm vụ thu hồi, đây là nhiệm vụ đầu tiên Thần Điện đưa ra cho hắn để khảo sát hắn
Nghĩ tới đây Cát La liền nghĩ tới hung thủ, Triệu Vô Cực 
“Chính hắn đã hại ta, ta không thể bỏ qua cho hắn, ta phải giết hắn”
Đừng nhìn Cát La lúc nãy cùng Triệu Vô Cực nói chuyện được bao nhiêu tốt, đó là hắn đối với Triệu Vô Cực thực lực coi trọng nên mới nói nhiều vài câu mà thôi
Hắn lúc đến thái độ cao cao tại thượng đến giờ vẫn là cao cao tại thượng
Đám kia giang hồ nhân sĩ hắn không hề để ở trong mắt
Chỉ có Triệu Vô Cực thắng được tôn trọng của hắn
Tôn trong là tôn trọng nhưng thù vẫn là thù, Triệu Vô Cực đánh hắn thành ra thế này, tất cả đều là lỗi của Triệu Vô Cực. 
Triệu Vô Cực phải trả giá cho hành động này
Cát La như lâm vào trạng thái điên cuồng, cơn đau cũng giống như bị hắn điên cuồng trạng thái che đậy đi
Tay phải vốn không thể động của hắn giờ này lại đang thần kì hoạt động móc vào trong túi lấy ra một cái bình
Mở bình ra, bên trong chính là cuồng bạo đan
Hắn muốn cùng Triệu Vô Cực chết, nếu không thể thì cùng đồng quy vu tận cũng được
Triệu Vô Cực cũng là mắt tinh, hắn lúc này liền biết Cát La là đang muốn làm gì
Triệu Vô Cực bây giờ đối với cuồng bạo đan vật này không thể nào quen thuộc hơn được nữa
Hắn lại một lần nữa cảm giác được thế giới này đối với hắn ác ý
Hắn đường đường là con trai Sở Phi Huyền một cái luyện đan sư lại không có cuồng bạo đan trong người dùng để bảo mệnh
Mà đối thủ của hắn hết người này đến người khác lại có
Từ trên lôi đài giao thủ Lý Tiếu cho đến Hoàng Tông, hắn gặp không ít rắc rối với vật này
Bởi vậy chỉ cần cuồng bạo đan xuất hiện trong tầm mắt hắn, hắn liền có thể nhận ra ngay lập tức
Triệu Vô Cực tâm mệt, tại sao ta luôn gặp phải mấy tên liều mạng a?
Trong lòng suy nghĩ nhưng hành động của hắn là không chậm, Triệu Vô Cực lập tức rống to:
“Tiểu Hoàng!”
Phía dưới mặt đất lập tức nứt ra, Tiểu Hoàng tiềm phục đã lâu lập tức như một cái có kinh nghiệm lâu năm lão thích khách sử xuất ra chiêu bài của nó: “đâm cúc nhất kích”
“Rống”! 
Vô cùng thống khổ, khuất nhục, không thể tin tưởng lại pha chút khoái cảm từ trong miệng Cát La lập tức vang lên
Cuồng bạo đan trong tay hắn vào lúc này cũng không thể dữ chặt lập tức rơi xuống đất
Cát La từ điên cuồng trạng thái tỉnh lại, vô số đau đớn tín hiệu lại truyền tới
Hắn lần này không hề có được ý chí mạnh mẽ chống đỡ, Cát La lập tức lâm vào hôn mê
Triệu Vô Cực cũng không tiếp tục đuổi giết hắn mà là liếc mắt nhìn đám người kia
Bọn họ giống như không hề động nhưng Triệu Vô Cực biết nếu hắn muốn giết Cát La bọn họ sẽ lập tức xông tới cùng hắn quyết đấu
Triệu Vô Cực thu tay, ra lệnh Tiểu Hoàng thu dọn phi châm. Lúc này tình thế đối với hắn bất lợi hắn không cần thiết phải giết chết Cát La.
Hắn hướng về Trang Huyền Nhi phương hướng vẫy vẫy tay
Trang Huyền Nhi hiểu ý lập tức xông tới ôm lấy cánh tay của hắn ân cần hỏi:
“Triệu công tử, người không sao chứ? bị thương có nặng lắm không? Mỗi lần người chiến đấu đều đổ nhiều máu như thế này sao?”
Nàng ánh mắt ân cần liên tục ở trên người hắn đảo qua, Triệu Vô Cực cảm thấy không được tự nhiên
Dù sao hắn lúc này quần áo đã nát chỉ còn lại mỗi cái dài đến đầu gối quần mà thôi
Nàng liên tục nhìn như thế hắn cũng ngại ngùng có được không
Triệu Vô Cực lập tức vỗ tay nàng nói:
“đừng ôm tay ta, ta cần thoải mái tay phải để có thể phản ứng bất cứ tình huống nào. Ngươi ôm như thế ta không tiện hoạt động”
Hắn nói là sự thật mà không phải có ý từ chối Trang Huyền Nhi quan tâm
Bên ngoài đang có không ít người như sói đói chằm chằm nhìn hắn đây
Nói không chắc đi ra ngoài lập tức có người đánh lén, vì vậy hắn cần chuẩn bị bất cứ tình huống nào
Trang Huyền Nhi lập tức hiểu ý nhẹ nhàng buông tay hắn ra nhưng vẫn là một mặt đầy quan tâm nhìn hắn
Triệu Vô Cực đành phải lắc đầu cười khổ nói:
“Ta tạm thời không sao! còn không chết được! một chút thương thế mà thôi! quen thuộc liền tốt rồi”
Trang Huyền Nhi trong lòng đau xót, quen thuộc sao?
Hắn rốt cuộc đã quen thuộc đau đớn như vậy sao? cả người là thương!
Hắn rốt cục trải qua những gì? Chiến đấu bao nhiêu lần? ta chẳng biết gì về hắn hết!
Nàng bỗng nhiên có chút cảm giác ỉu xìu buồn chán, nàng đúng là đối với Triệu Vô Cực hiểu biết ít ỏi vô cùng
Chỉ cùng hắn trải qua một thời gian ngắn, được hắn cứu mạng mà thôi
Tình cảm nàng dành cho hắn là thiếu nữ rung động cùng lợi ích gia tộc kết hợp
Cũng có một phần là Triệu Vô Cực trông rất soái, mặc dù trọc đầu cũng không ngăn cản được hắn soái 
Lúc này nàng cũng đối với Triệu Vô Cực cảm giác mình giống như không nhận thức quá rõ đối phương, ủy thân cho hắn quá sớm có là hành động chính xác
Suy nghĩ loạn chuyển chốc lát, nàng liền lắc đầu
Bất kể là ngoại hình, võ công, nhân phẩm hay tính cách đều đã là rất tốt 
Nàng có đốt đèn lồng đi tìm cả đời cũng không tìm ra một cái thứ hai như vậy
Tìm ra người ta cũng không quen nàng a
Vì thế nên Triệu Vô Cực đã là lựa chọn tốt nhất của nàng
Trang Huyền Nhi nói:
“mau trở về thôi ta se giúp ngươi băng bó”
Triệu Vô Cực thực ra muốn nói một câu:“Chờ về tới nhà vết thương ta đã sớm lành” nhưng hắn cũng không có nói ra khỏi miệng
Mĩ nhân quan tâm cứ hưởng thụ trước đã, không cần đánh nát bầu không khí
Bên ngoài người cũng là vỡ tổ, Triệu Vô Cực sức chiến đấu manh như vậy sao? liên tục cùng hai cái nhị lưu cao thủ chiến đấu đều dành thắng lợi
Mà tên thứ hai này nhìn so với Hoàng tông càng lợi hại
Kiếm pháp của hắn quỷ dị bọn họ cũng có đôi chút hiểu 
Thân pháp thì không cần nói rồi, tuy thua Triệu Vô Cực nhưng so với tất cả ai ở đây đều nhanh
Tên thanh niên nhân kia cũng là hạng người không tầm thường, ở nhị lưu cao thủ cũng là đứng đầu
Vậy mà Triệu Vô Cực một trân liên chiến hai người còn đem hai người đánh bại
Cái này có thể không rung động sao? tương lai hắn còn có thể trưởng thành tới mức nào?
Tất nhiên là tới mức cả Thiên giang thành giang hồ giới đều run rẩy ở dưới chân hắn
Mà cực hạn cao thủ cũng có thể thử ngiệm khiêu chiến một chút, dù sao hắn bây giờ còn rất nhỏ đã lợi hại như thế tương lại trưởng thành thế nào mạnh cũng là bình thường.
Mà Triệu Vô Cực mạnh mẽ là điều mà không gia tộc hay bang hội nào ở Thiên Giang thành muốn thấy
Bởi vì hắn là người ngoại lai, bọn họ ở đây khổ sở kinh doanh bao nhiêu năm, có nhà còn có truyền thừa mấy trăm năm
Triệu Vô Cực lập tức đến đoạt đi của bọn họ quang mang cùng địa vị có thể nhịn được sao? tất nhiên là không
Nhưng bây giờ bọn họ sẽ chưa ra tay mà là tương lai không xa, khi chuẩn bị chu toàn cùng điều ra rõ tình hình gốc gác Triệu Vô Cực 
Một người trong đám nói:
“các ngươi thấy được không, hắn đã thắng a?”
“trời ạ, xa luân chiến hai cái cực kì mạnh mẽ nhị lưu cường giả vẫn còn có thể có trạng thái như thế đi ra? hắn rốt cục là người hay quái vật?”
“cho dù là từ trong bụng mẹ tu luyện cũng không thể mạnh như thế a! hắn rốt cục là có cơ duyên gì mới có thể mạnh mẽ như thế?” nhiều người đã bắt đầu nghĩ miên man đến vấn đề này, tâm lí xuẩn xuẩn dục động
Bọn họ bắt đầu có ý nghĩ Triệu Vô Cực không phải mang trên người một cái trọng bảo mà là hai cái hoặc hơn, hắn tất có bí mật có thiên đại cơ duyên, nếu có thể đánh cướp tới thì....
“lão tứ đâu, ta cược thắng mau bồi tiền!”
“ha ha,người trẻ tuổi a, vẫn là không biết dấu dốt, phong mang quá lộ!” Một cái già đời trung niên nhân nói hắn đối với thế cuộc cũng là hiểu rõ Triệu Vô Cực hôm nay quả thật phong mang quá lộ
Một cái phe phẩy quạt giấy phong độ phiêu phiêu công tử cũng lên tiếng bình luận:
“hôm nay hắn lập tức giết Hắc Kình bang lại đánh thương người của Thần Điện, tuy không biết Thần Điện là thế lực thế nào nhưng cũng không đơn giản. tương lai hắn sắp có phiền phức”
“kia là trang gia tiểu thư sao? ta lần đầu nhìn thấy đây thật là xinh đẹp cô nương! Có thể cùng nàng ngủ một đêm giảm thọ mười năm ta cũng nguyện ý” một cái thanh niên ý dâm tràn đầy nói
“Ngươi cũng không sợ chết! nàng nam nhân mạnh mẽ thế kia còn dám ở đây nói nhăng nói cuội cẩn thận người ta cắt lưỡi ngươi!” một người hắc hắc cười nói
“sợ gì chúng ta ở xa như vậy bình luận hắn cũng không nghe được a!” thanh niên kia đúng là không sợ, người vô tri không sợ.
“các ngươi nhìn thấy cái kia con chuột không thật to a! ta từ nhỏ tới giờ chưa hề nhìn thấy con chuột nào to như vậy? chả lẽ là yêu thú? Nó động tác đánh lén tốt bẩn thỉu a!”
“nói đùa cái gì sao ở đây có thể có yêu thú! Chỉ là một cái giống loài chuột khá to mà thôi!”
Mọi người không cho rằng đó là yêu thú vì phàm nhân không có tinh thần lực có thể nô dịch yêu thú nên cho rằng đó là Triệu Vô Cực nuôi một con bình thường chuột mà thôi
Nếu hắn có thể nô dịch yêu thú sao không làm một đầu mãnh hổ, đảm bảo đánh khắp Giang Thành không địch thủ
Triệu Vô Cực lập tức cùng Trang Huyền Nhi hướng cổng rời đi
Đám người Thần Điện lập tức từ trên mái nhà lao xuống, đón lấy Cát La lập tức đưa đan dược chữa thương bỏ vào miệng hắn cùng lấy băng vải sơ cứu tại chỗ cho hắn
Sau đó là mấy người lập tức làm một cái cáng,khiên hắn đi
Cả quá trình vô cùng thuần thục như đã được huấn luyện cả trăm lần không hề có một câu giao tiếp, đủ thấy Thần Điện huấn luyện đi ra người có bao nhiêu tinh anh, lãnh khốc cùng tuân thủ kỉ luật
Đám giang hồ ô hợp đừng bao giờ nghĩ cùng họ đánh đồng
Triệu Vô Cực đi ra tới cửa, trước mắt hắn nhìn thấy là đám người vây xem đông đảo hắn chỉ liếc mắt một cái cũng không để ý nữa lập tức hướng Trang gia xuất phát
Đột phiên cuồng phong từ phía sau lưng kéo tới, Triệu Vô Cực lập tức phát hiện ra, hắn lập tức quay người lại
Một cái trùm kín mặt giống như là thích khách người xuất hiên hướng hắn đâm ra một kiếm, tốc độ người này khá nhanh nhẹn có thể thấy là thường xuyên làm loại chuyện ám sát này
Triệu Vô Cực vừa đại chiến hai cái mạnh mẽ nhị lưu cao thủ xong là lúc sức cùng lực kiệt không nhân lúc này tập kích giết hắn chả lẽ chờ hắn khôi phục tới giết?
Tên kia thích khách chính là muốn nhân cơ hội như vậy
Cho dù có đông đảo người đang nhìn chằm chằm nhưng hắn tự tin nếu như có thể ám sát thành công đoạt được bí tịch lập tức trốn xa ngàn dặm
Còn về Triệu Vô Cực thế lực truy tìm?
Bọn hắn vốn là dân liều mạng, cho dù là thiên vương lão tử bọn hắn cũng dám giết!
Giết xong liền lưu lạc thiên nhai, trời đất rộng lớn luôn có chỗ cho bọn hắn nương thân.
Tên này thích khách thân hình trung đẳng không gầy không béo, khuôn mặt bịt kín chỉ để lại một đôi mắt lộ ra ngoài
Mắt hẹp kéo dài, bên trong mắt tỏa ra một luồng cảm giác âm lãnh, người này đúng thật là quanh năm làm việc âm u khiến hắn tính cách cùng khí tức cũng trở nên âm u rất nhiều
Triệu Vô Cực trong lòng là cười, tam lưu cao thủ đỉnh phong cũng muốn ám sát hắn, thật nghĩ hắn sức cùng lực kiệt?
Lão hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh?
Triệu Vô Cực lập tức tay trái cong thành ưng trảo, xuất trảo
Hắn lúc này không đeo phụ trọng tốc độ là cực kì kinh người, lập tức bắt được người kia đoản kiếm
Người này giãy dụa mấy lần đều không thể dãy ra Triệu Vô Cực như kìm sắt kẹp chặt trảo
Hắn lúc này mới hiểu được những người trước đây cùng Triệu Vô Cực đánh tuyệt vọng đau khổ
Trảo này, quá cứng rồi. 
hắn nắm, quá chặt rồi
rút không ra thì đành bỏ lại đoản kiếm, hắn lập tức dùng khinh công phi thân chạy đi
trước giờ hắn đều là như thế, ỷ vào khinh công mạnh mẽ một kích không trúng chạy xa ngàn dặm không ai làm gì được hắn
Triệu Vô Cực cười lạnh: “ta cho ngươi đi sao? ám sát xong rồi liền chạy? ngươi cho rằng ta tốt tính như vậy?vẫn là nghĩ ngươi khinh công thiên hạ nhất tuyệt rồi?”
Triệu Vô Cực không muốn dùng khinh công đuổi theo hắn, nếu không hắn một bước cũng đừng hòng chạy thoát
Triệu Vô Cực lập tức đảo ngược đoản kiếm dùng đoản kiếm xem như ám khí ném mạnh ra
Đoản kiếm lập tức phá không hướng tên kia bay tới, tốc độ tấn mãnh nhanh chóng vô cùng.
Tên kia còn không kịp ý thức chuyện gì xảy ra tâm can chợt lạnh, từ trên trời đang khinh công lập tức rơi xuống đất, khí tuyệt bỏ mình.
Triệu Vô Cực quét mắt về đám người đứng bên ngoài, mọi người lập tức khẩn trương.
Triệu Vô Cực phát ra một nụ cười lạnh:
“đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.