Chương trước
Chương sau
Hoàng Tông lúc này nhờ vào Cuồng bạo đan dược lực chi uy, cả người sức chiến đấu đã khôi phục bảy tám phần, có điều cánh tay trái gãy tay vẫn chưa thể lành lại. 
Hắn chỉ có thể sử dụng tay phải mà thôi, đây cũng là Triệu Vô Cực ưu thế một trong. 
Một cái võ giả nếu không có đủ hai tay cân bằng tính sẽ lập tức bị giảm đi rất nhiều, một số chiêu thức trước đây có thể dễ dàng sử dụng cũng không thế nào có thể hoàn toàn tung ra được, cực kì bất tiện.
Hoàng Tông nhìn Triệu Vô Cực nói:
“Ngươi không phải thân pháp rất lợi hại sao? Ta sẽ cho ngươi thấy trên đời này còn có thân pháp so với ngươi lợi hại!”
Nói xong, hắn liền động. cả thân hình của Hoàng Tông lập tức di chuyển nhanh chóng,so với Triệu Vô Cực lúc trước sử dụng ra thân pháp còn phải nhanh, nhanh tới Triệu Vô Cực chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, khó mà dùng động thái thị giác bắt được thân ảnh của hắn đang ở đâu. 
Triệu Vô Cực hết sức căng thẳng, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên hắn thấy có võ lâm cao thủ sử dụng thân pháp so với hắn còn lợi hại. 
Trên giang hồ đương nhiên không phải hắn thân pháp đã lợi hại nhất, nhưng ở một cái Thiên Giang thành mà thôi lập tức liền gặp được người ghê gớm như vậy, Triệu Vô Cực cũng muốn đánh giá lại giang hồ độ hiểm ác để tránh sau này mất mạng một cách ngu ngốc.
“Ngũ quỷ dạ hành!”
Bên tai Triệu Vô Cực truyền tới Hoàng Tông âm thanh, thân mình hắn bây giờ đang ở lao nhanh chỉ còn lại bóng mờ. Triệu Vô Cực có thể nhìn thấy rõ ràng hắn đang nhặt lại của mình đại đao nhưng cũng vô lực ngăn cản chỉ có thể lấy tĩnh chế động.
Rất nhanh Hoàng Tông trong tay lại có đao, tự tin trong lòng hắn tăng lên nhiều, đối với Triệu Vô Cực chính là sát ý sôi trào lập tức vọt tới phía sau Triệu Vô Cực lập tức bổ ra một đao.
Triệu Vô Cực lông tơ dựng đứng, trong lòng nguy hiểm kéo vang, hắn lập tức quay người lại đưa cổ tay ra đón đỡ một đao này.
“Keng!”
Tiếng kim thiết va chạm, Triệu Vô Cực lập tức dùng cổ tay đón đỡ được một đao này. 
Trên cổ tay hắn chính là từ tinh thiết chế tạo ra bao tay, bình thường hắn dùng để luyện thể, nhưng lúc này vì đón đỡ Hoàng Tông một kích lập tức linh hoạt sử dụng.
Hoàng Tông một đao chém vào bị Triệu Vô Cực cản lại, Triệu Vô Cực lại lập tức xuống tấn vào mã bộ tư thế, đao của Hoàng Tông giống như là bị dùng hết lực xung kích như vậy bị hắn cản lại.
Hoàng Tông cười lạnh, muốn so khí lực phải không? 
“Huyết ảnh bạo trảm”
Rống lên một tiếng, Hoàng Tông lập trên đao lập tức bùng nổ ra to lớn lực lượng, Triệu Vô Cực cảm giác phía dưới chân một nhẹ, cả người giống như một tiểu cây non bị người ngạnh sinh sinh nhổ ra khỏi mặt đất vứt đi.
Hoàng Tông một chiêu này chính là bùng nổ to lớn lực đạo đi trảm kích đối phương, vừa vặn Triệu Vô Cực lại muốn cùng hắn đấu lực liền xuất ra một chiêu này dạy hắn làm người.
Triệu Vô Cực vốn đã sớm mã bộ viên mãn,nhưng hắn cũng không phải là bị người tìm ra sơ hở trong mã bộ mà là dùng đại lực ở trên đao nổ tung ngạnh sinh sinh nổ bay hắn.
Triệu Vô Cực bị đánh bay, lập tức va chạm vào một đống lớn tường viện của Hắc Kình bang tường lập tức như gặp phải phá dỡ đội điên cuồng sụp đổ. 
Triệu Vô Cực va vỡ một bức tường còn không dừng lại tiếp tục va nát một cái bức tường nữa mới có thể giảm hết lực xung kích của một đao vừa rồi.
Hoàng Tông đao chiêu này vốn không hề thiếu lực đạo, lại là mượn cuồng bạo đan dược lực chi uy bùng nổ ra một trảm, so với bình thường lực đạo còn cuồng bạo hơn mấy phần, Triệu Vô Cực lập tức bị hắn đánh bay cũng không có gì lạ.
Triệu Vô Cực sau đầu vết thương lại đau xót muốn đổ máu, quần áo bây giờ đã nát tan khó thể tả, chỉ còn lại một đoạn quần đến đầu gối, cả người là bụi đất trông vô cùng chật vật.
Triệu Vô Cực từ bãi đổ nát đứng lên đi ra, hắn nhổ ra trong miệng một ngụm máu bởi xung kích mà ra, trong mắt chiến ý sôi trào nhìn Hoàng Tông.
Hoàng Tông cười lạnh, xem ngươi còn có thể đỡ được bao nhiêu lần.
Lập tức hắn lại sử dụng thân pháp của bản thân tiếp tục lại là một trảm.
“Ngũ quỷ dạ hành- Huyết quang bạo trảm!”
“ầm”!
Triệu Vô Cực lại lần nữa lập tức bị đánh bay, hắn lần này va vào một đống đình viện. các loại gỗ cùng đất đá không ngừng đánh lên người hắn khiến Triệu Vô Cực vô cùng khó chịu cùng đau đớn, nhưng hắn vẫn chưa khám phá ra Hoàng Tông thân pháp đặc điểm cùng yếu điểm.
Triệu Vô Cực giống như một cái kiên cường mỏm đá ngầm mặc kệ Hoàng Tông có sóng to gió lớn,nước chảy có xiết như thế nào hắn đều sừng sững bất bại, không hề bởi vì Hoàng Tông ảnh hưởng mà có một chút lui bại tư thế. 
Triệu Vô Cực cũng muốn so đấu một chút ngoan kình, xem Hoàng Tông có thể dựa vào đan dược chi uy mài chết hắn hay hắn có thể mài chết Hoàng Tông.
Hoàng Tông thân pháp chỉ là tốc độ quá nhanh mà để lại tàn ảnh mà thôi, Triệu Vô Cực không hiểu sao hắn lại có thể bỗng nhiên bộc phát ra to lớn uy lực thân pháp như vậy.
Một lần nữa trừ trong phế tích đi ra,Triệu Vô Cực bây giờ trên người đã bắt đầu có vết rách cùng đổ máu. Nhưng hắn đối với chuyện này không một chút quan tâm, hắn muốn khám phá ra Hoàng Tông thân pháp đặc điểm cùng yếu điểm.
Triệu Vô Cực lại nhìn chòng chọc Hoàng Tông, Hoàng Tông hừ lạnh.
“để ta xem ngươi có thể chịu bao nhiêu lần!”
Lập tức hắn lại động thân, lao tới Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực hai mắt mở to cố gắng bắt lấy thân ảnh của Hoàng Tông đáng tiếc vẫn chỉ là một bóng mờ.
Triệu Vô Cực lại bị Hoàng Tông đánh cho bay ngược ra ngoài, va nát một đống lớn công trình nhà cửa, nhưng hắn lại một lần nữa kiên cường đi ra.
Trên người Triệu Vô Cực lúc này đã bị máu tươi nhuộm đỏ, giống như là một cái huyết nhân. nhưng đan dược lúc nãy hắn ăn vào cũng ngay lúc này phát huy ra uy lực của nó, lập tức Triệu Vô Cực từ bên trong ra bên ngoài cầm máu, Triệu Vô Cực chiến lực vẫn không có quá lớn suy giảm.
Hoàng Tông thấy vậy cũng biết không phải cách tốt nhất tiêu diệt Triệu Vô Cực, hắn lập tức thay đổi chiến lược tấn công.
“Ngũ quỷ dạ hành - Huyết quang lược ảnh trảm!”
Thân pháp di chuyển cực kì nhanh chóng như quỷ mị lập tức xuất hiện kế bên Triệu Vô Cực, huyết quang lược ảnh trảm lại là lấy tốc độ tăng trưởng, Triệu Vô Cực lập tức cảm giác nguy cơ so với mấy lần trước còn lớn hơn không ít, trong người nội công không ngừng vận chuyển, hắn muốn trong lúc này bắt lại đao ảnh của Hoàng Tông.
Hoàng Tông một đao này sử dụng thân pháp cực tốc tiếp cận, đao trảm ra tốc độ lại nhanh như thiểm điện, một bộ không trảm Triệu Vô Cực đầu lìa khỏi cổ liền không buông tha tư thế khiến Triệu Vô Cực trong giây lát đó trái tim điên cuồng nhảy lên, cảm giác được tử vong chưa bao giờ đối với hắn tới gần như thế 
“né a,Triệu Vô Cực ngươi mau tỉnh lại a, mau né a!”
Trong lòng điên cuồng gào thét, hắn không cam lòng chết ở nơi này, cũng không muốn thua bởi một cái nhị lưu cao thủ trước mấy phút còn là bại tướng dưới tay hắn. 
Triệu Vô Cực còn có rất nhiều việc cần làm, hắn còn muốn đứng ở tu chân giới đỉnh cao, muốn dùng chính thực lực bản thân ở thế giới này mở ra một khung cảnh hoàn mới, muốn bảo vệ phụ mẫu hắn, muốn tiếu ngạo thương khung.
Trong giây lát đao sắp kề cổ đó, Triệu Vô Cực cảm thấy thời gian giống như dừng lại, hắn giống như hơi hơi có thể bắt lấy một ít đao ảnh của Hoàng Tông.
Sở dĩ có thể bắt lấy đao ảnh của Hoàng Tông trong một giây lát đó là bởi vì Triệu Vô Cực đối mặt với sinh tử trong cơ thể sản sinh lượng lớn adrelanin kích thích tất cả các giác quan, từ đó để hắn mới có thể hơi hơi nhìn thấy rõ đao của Hoàng Tông.
Triệu Vô Cực lập tức đứng giữa nguy cơ sinh tử, hắn lập tức vận dụng ra từ trước tới nay lớn nhất sức lực cầu sinh. Dựa vào bản thân mềm dẻo cùng thân pháp tinh xảo, Triệu Vô Cực giống như là một cái gãy xương sống người lập tức lùi lại cùng ngửa mặt ra sau tránh né.
Đao của Hoàng Tông giống như là tử thần câu liêm không ngừng hướng hắn chém tới đòi mạng, tử vong âm ảnh bao phủ lấy hắn.
Triệu Vô Cực thân pháp vận chuyển đến tận cùng hắn lúc này chính là đứng giữa sáng cùng tối ở giữa. không né được lập tức sẽ bị tử vong bóng mờ bao phủ nuốt chửng, né được liền là bước qua bên kia sinh tồn ánh sáng, có thể giữ được một mạng tiếp tục tranh đấu.
Xoẹt, huyết quang bay lên!
Triệu Vô Cực lùi lại, cả người hắn trợn to hai mắt sờ lên cổ của mình.
Máu, hắn đã bị Hoàng Tông thành công chém trúng!
Triệu Vô Cực sầu thảm, vẫn không thể né thành công sao, mặc dù hắn đã cố hết sức đi né tránh. 
Hắn vốn tự tin vô cùng thân pháp cũng không thể giúp hắn tránh thoát một đao này, cuối cùng vẫn là chậm một chút bị Hoàng Tông trảm trúng.
Hắn phải chết tại đây sao? Thật không cam lòng a! Hắn mới xuyên qua mà thôi, còn không có của mình hùng đồ bá nghiệp đây! Còn chưa nổi danh giang hồ đây! Còn chưa quyền thái sơn viện dưỡng lão chân đá nam hải nhà trẻ đây cứ như thế liền chết sao?
Triệu Vô Cực trong óc ở một giây lát này lập tức chạy qua hàng trăm ý nghĩ, hắn giống như là người sắp chết hồi quang phản chiếu.
Hắn nhớ lại của mình ôn nhu mẫu thân, tiên khí phiêu phiêu khuôn mặt xinh đẹp thủy nộn trong mắt lúc nào cũng nhìn hắn đầy yêu thương, lại nhìn lão ba của hắn hàm tình mạch mạch. đôi mắt của nàng giống như là biết nói lúc não cũng có thủy ba lưu chuyển.
Nhớ tới tiện nghi lão cha, hắn cùng Triệu Phi Dương còn chưa có gì đại sự xảy xa để gắn kết hai người, nhưng Triệu Phi Dương cũng rất yêu quý hắn. Lúc còn nhỏ Triệu Phi Dương mỗi ngày đều bế hắn chơi, cùng hắn vui đùa quên cả trời đất.
Hắn nhớ tới sư tỉ, nhớ của nàng đại hung. Hắn còn muốn cà của nàng phúc lợi.
Đáng tiếc một đao này đã kết thúc tất cả, Triệu Vô Cực đang chờ mình sinh cơ trôi đi mất máu mà chết.
Ở bên ngoài đám bang chúng, tên kia tiểu thủ lĩnh lập tức hô to:
“Bang chủ thần võ vô địch, thân pháp đệ nhất giang hồ, đao pháp tuyệt luân!”
Đám người đi theo hắn cũng lập tức phụ họa:
“bang chủ vô địch! vô địch!”
“Thấy chưa ta đã nói mà,bang chủ sao có thể thua ở một cái vô danh tiểu tốt trong tay được, các ngươi đúng là một đám ngu ngốc cỏ đầu tường!” Nói chính là một cái lúc nãy chính bàn nên theo bang nào mới có lợi nhất thanh niên nhân. Hắn lúc này ngược lại mở miệng không chút tiết tháo đáng nói.
“chúng ta mấy người này đương nhiên một lòng trung thành cùng bang chủ, có trời cao chứng dám. Hừ, mấy tên nhà người lúc nãy nói muốn gia nhập Thanh lang bang phải không? Còn ngươi muốn gia nhập Sa gia đúng không? Ta đều nhớ kĩ các ngươi!”
Một cái đối với Hoàng Tông cực kì tin phục lập tức đứng ra chỉ trích một số người cỏ đầu tường, đáng tiếc đám người này quá đông hắn chỉ trích có chút vô lực rồi.
“hừ, ngông cuồng tiểu tử lại dám tới Hắc Kình bang chúng ta khiêu khích, đây chính là kết cục của ngươi! Lát nữa lão tử muốn ném xác ngươi cho chó ăn!” Một cái sắc mặt hung ác tráng hán nói.
Bọn họ ở một bên nhiệt tình thảo luận cùng hô to gọi nhỏ Triệu Vô Cực thì đang chờ chết.
Đáng tiếc hắn chờ một lúc cũng không cảm thấy được gì, Triệu Vô Cực có chút mộng bức.
Hoàng Tông càng là mộng bức gấp đôi hắn, rõ ràng bản thân hắn đã chém trúng Triệu Vô Cực, cũng đã chảy máu tại sao hắn còn có thể sống?
Hắn nhìn Triệu Vô Cực,Triệu Vô Cực cũng đang nhìn hắn.
Triệu Vô Cực lại đưa tay ra sờ mình cổ một chút, máu vẫn đang chảy a. sao hắn không cảm nhận được bản thân sự sống nhanh chóng trôi qua.
Triệu Vô Cực thử khống chế da thịt cùng cơ bắp co rút lại, máu lập tức ngừng lưu, hắn sắc mặt đã không còn ngày càng trắng bệch mà chuyển tới hồng hào một chút.
HA HA HA HA HA!
Triệu Vô Cực điên cuồng cười to, hắn không chết,vậy mà không chết? 
Hoàng Tông trảm hắn quả là đã trúng, đáng tiếc vết thương quá nhẹ không chạm được tới động mạch chủ ở cổ của hắn, khiến hắn bây giờ vẫn còn đứng ở đây, hắn còn sống.
Còn sống cảm giác thật tốt a. Triệu Vô Cực giống như cảm thấy hôm nay trời giống như xanh hơn, không khí giống như không còn ngột ngạt như vậy.
Hắn thân pháp không né ra được Hoàng Tông một đao nhưng đã né được nguy hiểm chí mạng một kích.
Triệu Vô Cực lập tức lùi ra xa, lấy ra sinh nhục tán bôi vào cổ mình,vết thương lập tức kết vảy liền lại.
Hắn bây giờ tâm tình hết sức kích động cùng cao hứng, chỉ chưa đến nửa giây, sinh tử lập tức ở trong nháy mắt chuyển đổi.
Hắn cảm nhận được sinh vui sướng, cũng cảm nhận được tử đáng sợ.
Sinh hay cầu sinh đều là bản năng của con người, có thể sống sẽ không ai đi tìm chỗ chết. Là nhân loại đều đang cố gắng hưởng thụ, mọi người đều đang vì cuộc sống của mình tốt hơn mà bôn ba. 
Cũng không thiếu người vì công danh lợi lộc, vì một chút lợi ích mà đang liều cả mạng sống của mình, khao khát sống cùng sống tốt hơn đều đang thúc đẩy thế giới này vận chuyển.
Tử chính là nhân loại bản năng sợ hãi, sẽ không ai không sợ. Một số người có thể thấy chết không sờn chẳng qua là vì bọn họ có lí do để chết, thứ họ đạt được trở lại lớn hơn so với bọn hắn bỏ ra nên cảm thấy bọn họ không sợ chết. tất nhiên giá đó chính là trong lòng bọn họ giá mà thôi, không phải ai cũng sẽ như vậy.
Nếu có thể không chết, bọn họ tất nhiên sẽ chọn sống tiếp, chỉ cần có cơ hội bọn họ sẽ không ngừng nắm lấy. Cho dù đó là một cơ hội nhỏ nhoi.
Kể cả có là tu tiên giả cũng không phải cũng đang là vì sinh mệnh mình càng dài càng có thể thăng hoa mà điên cuồng tu luyện cùng chém giết chiếm đoạt sao. Bọn họ có được phiên giang đảo hải bản sự, nhưng vẫn cứ sợ chết.
Con người vốn sợ hãi tử vong, là bản năng, không thể chối cãi.
Triệu Vô Cực lúc này giống như có chút hiểu ra, hắn cảm thấy bản thân sau trận đấu này trở về chỉ cần bế quan tham ngộ một chút lập tức có thể đột phá tới một cái khác tầng thứ, tham ngộ sinh tử huyền bí, mặc dù chỉ có thể là da lông thôi hắn cũng mãn nguyện rồi.
Trở lại chiến trường chính, Triệu Vô Cực lúc này cũng đang cùng Hoàng Tông nhìn chằm chằm vào nhau.
Hoàng Tông càng là khó tin nhìn Triệu Vô Cực, rõ ràng hắn đã chém trúng lại vẫn còn chưa chết mà chỉ rách da cổ mà thôi, tên này mệnh rốt cục có bao nhiêu cứng a!
Không chỉ hắn mộng bức đám bang chúng cũng giống như một đám bị bóp cổ con vịt lập tức ngậm miệng.
Nhưng vẫn là có người khó tin mà nói:
“Tên này làm sao vẫn còn sống? hắn có phải người hay không? bị bang chủ chém đứt cổ vẫn có thể tung tăng nhảy nhót sao?”
Một người sợ hãi nhỏ giọng nói:
“cẩn thận bang chủ nghe thấy, hắn tâm tình bây giờ hẳn là rất tồi tệ a. Khó khăn lắm mới có thể chém giết đối phương mà đối phương lại còn sống. Ngươi không nhìn thấy hắn chỉ rách da cổ thôi sao, máu đấy chỉ là một chút máu không đáng kể mà thôi, hắn chiến lực vẫn không suy giảm gì nhiều”
“bang chủ lần này gặp đối thủ rồi, võ công mạnh mẽ, nhục thân cường hoành lại mệnh cứng như vậy đánh xong hắn cũng phải trả giá không nhỏ đi?” Một tên có kinh nghiệm chiến đấu tiểu thủ lĩnh nói ra
“ta rất nghi ngờ tên kia có phải không là con người? tuổi còn nhỏ như vậy võ công lại cao, bị chém cũng không chết được hắn!Hắn là yêu nghiệt từ trong bụng mẹ tu luyện sao? đúng là thiên địa sủng nhi mà!”
Mọi người lúc này chỉ dám nhẹ giọng bàn tán, không giống như lúc trước điên cuồng hô hào trợ uy, bởi vì Hoàng Tông lúc này sắc mặt đã hết sức khó coi.
Cuồng bạo đan cũng là có thời gian hạn chế, càng sớm kết thúc chiến đấu hắn càng có thể nhanh chóng kết thúc cuồng bạo đan dược hiệu
Mỗi giây kéo dài thôi chính là đang tiêu hao của hắn sinh mệnh, Hoàng Tông không dám đùa cái này, trả giá hắn không thể gánh nổi.
Triệu Vô Cực cùng hắn đánh đến giờ cũng đã qua một quãng thời gian, vậy mà cơ hội chém giết hắn ngay trước mắt lại chưa thành công, Hoàng Tông có thể không tức giận sao? 
Hắn vô cùng tức giận cũng vô cùng không cam lòng. Thượng thiên đây là muốn ép hắn vào chỗ chết sao?
Có muốn hay không Triệu Vô Cực không biết hắn lúc này chính là đang ở âm thầm may mắn, bản thân lần này suýt chết để hắn ở giữa sống chêt dãy dụa học được rất nhiều thứ.
Hắn lúc này không muốn cùng Hoàng Tông giây dưa dài dòng, lập tức cúi xuống cởi ra bảo vệ chân cùng bảo vệ tay.
Triệu Vô Cực vốn từ lúc trước khi đi tới đây đều đang mang phụ trọng vì vậy thân pháp của hắn cũng đang bị giới hạn trong một mức độ nào đó.
Nếu hắn sớm cởi ra phụ trọng một đao vừa rồi Triệu Vô Cực có thể hoàn mĩ tránh né.
Đáng tiếc trên đời này không có cái gọi là nếu như. Hắn quyết định sai lầm vậy thì liền phải trả giá.
May mắn còn sống, Triệu Vô Cực lúc này đã quyết định ra tay toàn lực.
Gỡ bỏ trên người bảy mươi cân phụ trọng, Triệu Vô Cực lập tức cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm, nhẹ đến mức muốn bay lên.
Hắn lập tức hướng Hoàng Tông cười nói:
“Hiệp hai, chính thức bắt đầu!”
Sau đó là đưa ra tay ngoắc ngoắc lấy Hoàng Tông.
Hoàng Tông cảm thấy mình nhận cực lớn vũ nhục, hắn lập tức phi thân mà tới.
“ngũ quỷ dạ hành!”
“không phải là đọ thân pháp sao, ta cùng ngươi so xem ai mới là người nhanh hơn!”
Triệu Vô Cực hét to một tiếng lập tức thân hình bắn nhanh mà ra, như mũi tên rời cung, khó mà nắm bắt lấy
Hắn thân pháp tốc độ được hoàn toàn giải phóng, so với Hoàng Tông nhanh không kém, hai người lập tức giống như hai cái hắc ảnh quấn quít lấy nhau, trong chốc lát liền giao thủ mấy chục lần, khó phân thắng bại.
Đám người ở bên ngoài xem thì càng là mộng bức, cái gì đang xảy ra.
Cả Hoàng Tông lẫn Triệu Vô Cực tốc độ đều quá nhanh bọn họ không hề bắt kịp theo tốc độ di chuyển của hai người.
Mỗi người chỉ có thể thấy hai cái bóng mờ đang không ngừng di chuyển lao ra rồi xông vào nhau đánh cùng một chỗ lại lao ra.
Hắc Kình bang tinh anh tam lưu cao thủ đã bị Triệu Vô Cực chém giết hết, đám này chưa vào tam lưu tiêu chuẩn làm sao có thể bắt kịp thân pháp của hắn cùng Hoàng Tông.
Kể cả có tam lưu cao thủ ở đây cũng không thể nào bắt kịp hình bóng của hai người bọn họ, thân pháp bọn họ sử dụng đã là cực đỉnh trên giang hồ, cho dù là thành danh nhiều năm nhất lưu cao thủ hay đỉnh cấp cao thủ cũng không dễ dàng có được.
Triệu Vô Cực cùng Hoàng Tông điên cuồng giao phong, Triệu Vô Cực ỷ vào tốc độ nhanh chóng nhục thân cường hãn cùng chưởng pháp mạnh mẽ liên tục đánh đè lên đánh Hoàng Tông, hắn luôn ở nắm thế chủ động.
Hoàng Tông càng đánh càng cảm thấy uất ức, hắn không ngờ mình lại bị một cái thiếu niên ép tới mức này, đã thế mỗi lần hắn chém đối phương đối phương đều có thể né tránh một cách hoàn hảo hoặc là sử dụng chưởng pháp đánh vào sống đao của hắn khiến hắn đao liền bị lệch ra, vô pháp thương tổn tới đối phương.
Hoàng Tông tức giận rống to một tiếng;
“Huyết quang lược ảnh trảm!”
Hoàng Tông nén giận một đao, khí thế so với nãy giờ bị Triệu Vô Cực đè lên đánh lập tức cất cao mấy phần, đao nhanh như thiểm điện, lập tức xé không gào thét hướng Triệu Vô Cực hướng tới muốn đưa Triệu Vô Cực chém làm hai nửa xả hắn nỗi hận trong lòng!
“Thiên Địa Tinh biến chưởng!”
Triệu Vô Cực lập tức sử xuất ra chiêu bài chưởng pháp lập tức nhân cơ hội đao chưa xuất ra đến đỉnh cao nhất sức mạnh thời gian lập tức đưa tay đánh mạnh vào sống đao, lực lượng cực kì to lớn từ hắn chưởng pháp lập tức ở trên thân đao nổ tung.
Hoàng Tông lập tức cảm thấy trên tay một trận nặng nề tê rần, hắn cầm giống như không phải đao mà là một cái nặng vạn cân cục sắt, đao lập tức bị Triệu Vô Cực lực lượng nổ tung, bay ra khỏi tay hắn văng về phía đám bang chúng.
Không ít người ở trên đường đao bay bị một đao trảm trúng, chết vô cùng oan uổng.
Hoàng Tông hổ khẩu rách tung tóe, máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra. Cả cảnh tay trái hắn đã phế bỏ,bây giờ tay phải lại tê rần không có cảm giác gì hắn gần như tuyệt vọng.
Dược lực của Cuồng bạo đan cũng đã dùng gần hết, hắn không có đao, khí thế lại ở hạ phong. Hắn, đã không còn gì để đấu với Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực lập tức hướng hắn lao tới, trong miệng không lạnh không nhạt nói:
“Ta cuối cùng cũng biết được ngươi nhược điểm, ngươi thân pháp nhanh không có nghĩa là đao ngươi nhanh. Trước ta không bắt kịp tốc độ Huyết quang lược ảnh trảm của ngươi nên mới bị ngươi chiếm tiện nghi mà thôi. Kể từ lúc ta bắt kịp tốc độ đao đó của ngươi, ngươi đối với ta đã không còn uy hiếp gì? Ngươi thân pháp ta công nhận rất nhanh, nhưng so với ta còn kém mốt chút!”
Hoàng Tông cảm giác đắng chát, Triệu Vô Cực nói không sai hắn thân pháp nhanh không có nghĩa là đao hắn sẽ nhanh. Tốc độ nhanh nhất đao pháp của hắn là huyết quang lược ảnh trảm cũng bị Triệu Vô Cực nhìn thấu, hắn đã là cá nằm trên thớt, chiến đấu thắng thua ngay tại thời điểm bị Triệu Vô Cực nhìn thấu đã xác định rồi.
Hoàng Tông không nhìn Triệu Vô Cực thế tới mà quay đầu nhìn một chút Hắc Kình bang, tâm huyết bao nhiêu năm kinh doanh của hắn sau ngày hôm nay sợ là sẽ phải thuộc về người khác.
Con trai hắn Triệu Vô Cực chắc chắn sẽ không bỏ qua. 
Hắn lại đám này bang chúng, có cỏ đầu tường cũng có người vì sùng bái hắn mà trung tâm, cũng có người lòng hoài quỷ thai.
Bọn họ nếu thông minh một chút thì trốn đi vào phía trong kiếm một bút rồi lập tức rời đi mới có thể tránh một lần tai kiếp, tương lai lại xin vào một cái nào đó bang phái là được.
Triệu Vô Cực nói xong cũng đã xông tới Thiên Địa Tinh biến chưởng vận chuyển lên nhắm thẳng đầu Hoàng Tông.
“Ầm!” huyết vụ bay múa, Hoàng Tông xương sọ máu cùng óc lập tức bị Triệu Vô Cực một chưởng nổ tung tóe mà ra, biến thành một cái xác không đầu.
Triệu Vô Cực thở ra một hơi cuối cùng cũng xem như kết thúc chiến đấu. 
Trận chiến này hắn học được quá nhiều thứ, bất kể là cao thủ đối chiêu, thời cơ nắm bắt hay cảm ngộ võ đạo trở về cần cẩn thận ngẫm lại từ đó rút ra bài học làm kinh nghiệm cho mình.
Triệu Vô Cực vô cùng tự tin, chỉ cần hắn bế quan đi ra, chiến lực hắn sẽ lập tức trướng một đoạn dài.
Không phải nội công tăng lên mà là đối với bản thân sức mạnh sử dụng cùng võ công chiến pháp phương diện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.