Chương trước
Chương sau
Thiên linh học viện có diện tích rất rộng, mà Sài Thành cũng rất rộng, mặc dù là nằm giữa Sài Thành, đứng từ tường nhìn vào không thấy được song giáo đường chính của Thiên Linh.

Song giáo đường toà Thiên Linh nằm ở trung tâm. Xung quanh còn có vài biệt viện. Khu túc xá của tu sinh cũng nằm trong lãnh thổ của Thiên Linh.

Đâu đó ở bên trong Thiên Linh, tại một nơi hẻo lánh, có mật căn nhà trúc sừng sững ở đó. Cho dù có sống ở đây thì cũng không thể xác định mình đang ở vị trí nào.

Bên nhà trúc cũng không đơn sơ như vậy, Hải Linh Châu làm đèn, Bạch ngọc làm giường, tơ lụa làm rèm che vô cùng xa hoa.

Trên giường có hai cổ thân thể đang ôm chằm lấy nhau. Chính là Tiếu Nam cùng Như Tuyết sau khi kết thúc khảo sát liền bị truyền tống đến đây.

Tiếu Nam đang nằm trên giường, mơ mơ màng màng, trong giấc mơ tiếu Nam thấy mình một đám người vây quanh thay phiên cào xé hắn như muốn cướp từng khúc xương miếng thịt của hắn, con mắt trái cũng bị móc ra.

Phía xa còn có một đám nữ nhân không rõ mặt mũi khuất nhục nhìn hắn gào thét, hắn gào thét dường như việc nhìn thấy đám nữ nhân này bị lăng nhục còn đau đơn hơn cả việc bị móc mắt hay mổ xẻ ruột gam của hắn.

Cảnh tượng biến mất thay vào đó một vòng tay từ phía sau ôm lấy Nam, thổ khí như lan xoa dịu tâm căn hắn. Tiếu Nam tham lam hít một hơi. Vươn người muốn thơm lấy cánh môi lan ngọc của nàng nhưng sau đó xung quanh liền tối đen.

Tiếu Nam từ từ mở mắt ra, hương thơm như lan ngọc ấy vẫn chưa biến mất, hít vào một hơi, tinh thần khí sản mở mắt ra.

Đập vào mắt hắn là một dung nhan tuyệt mỹ. Mắt phượng của nàng đang nhìn chằm chằm hắn, hai má phiếm hồng.

Tiếu Nam giật mình, chăm chú nhìn nàng, mắt phượng dài đẹp, lông mi cong vút, cái mũi đinh hương, môi mỏng khép hờ. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đến vậy.

Cảm giác quen thuộc lúc trước lại xuất hiện, Tiếu Nam như bị hút hồn bởi sắc đẹp của nàng. Nhìn cánh môi non nớt, không son tự đỏ của nàng liên muốn hôn một ngụm, nhưng hắn liền định thần lại khống chế sắc tâm của mình.

Như Tuyết đang chăm chú nhìn nam tử xa lạ cạnh mình, nàng cũng giống như bị hấp đẫn bởi hắn. Thấy hành động của hắn cũng liền híp lấy mắt, chờ đợi nụ hôn đầu đời bị lấy đi. Nhưng rất nhanh, liền thấy hắn định thần lại, liền có cảm giác thất vọng quay đầu đi nơi khác.

Hai người đã không còn ôm nhau nữa, mà là Tiếu Nam ôm nàng còn nàng thì đặt tay vai hắn.

Nhận thấy tình huống không đúng, Tiếu Nam liền cuối đầu xuống.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy vực sâu thăm thảm, 2 ngọn nhũ phong ma sát ép vào ngực hắn trương lên thành một mảng như muốn bạo phá bộ thanh y trên người nàng.

- "ực..."

Nam nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt hồng lên, đây là lần đầu tiên hắn gần nữ sắc như vậy.

Không biết hắn đang nghĩ mê mang gì mà thằng em đã kháng nghị, đủng quần phồng lên chạm vào cặp đùi trắng ngọc mịn màng của nàng.

Như Tuyết cảm nhận được thứ cưng cứng chạm vào mình không hiểu vì sao sắc mặt lại cành đỏ. Nhìn chằm chằm vào hắn hỏi:

- "Ngươi ôm đủ chưa."

Giọng nói the thé, rung rẩy vang lên, càng làm cho Tiếu Nam càng hưng phấn. Giọng nói của nàng như ma thuật cuốn hút lấy Nam.

Nhìn vào cặp môi hồng sau đó liền hôn xuống, môi hắn chạm vào cánh môi đào của nàng cảm nhận xúc cảm mang lại. Mền mại, mát lạnh truyền đến như dòng điện xuyên vào cơ thể.

Như Tuyết muốn đẩy hắn ra nhưng cơ thể như bị rút hết sức lực, trái tim đập lên mạnh như níu lấy nam tử này, làm nàng như bị chia ra làm 2.

Cơ thể thì hưởng thụ cảm giác nụ hôn mang lại. Còn tâm hồn nàng lại đang khán nghị.

Bổng dưng cảm giác ẩm ướt truyền đến, Tiếu Nam vươn lưỡi ra chạm vào môi nàng tiến vào. Như Tuyết hoảng hốt cắn chặt răng.

Tiếu Nam miệng nhấm nháp cánh môi. Lật người kéo nàng đè lên ngươi mình, tay động loạn trên lưng, cảm nhận nhịp đập của nàng.

Cảm giác kỳ quái truyền đến, lình hồn nàng liền mất cảnh giác, để hàm răng của nàng của nàng bị công phá. Khí tức cương dương tiến vào miệng, thân thể nàng rung lên, lưỡi nàng rút vào trốn tránh con rắn xảo quyệt đang tiến vào.

Tiếu Nam tham lam hút lấy tân hương ngọc dịch của nàng, chiếc lưỡi của hắn tò mò khám phá khắp nơi.

Như Tuyết liên tục bị công phá, không chịu nỗi liền thả lỏng cho nam tử quấn lấy lưỡi của mình Một lúc sau, cảm nhận được hơi thở gấp của giai nhân, Tiếu Nam lưu luyến nút lấy lưỡi nàng rồi rời đi.

Tiếu Nam nhìn lấy giai nhân đang cuối đầu thở dốc, đang tự hỏi, vì sao mình lại vô sĩ như vậy? Cưỡng hôn thiếu nữ này? Hắn cũng cảm thấy thiếu nữ đang hưởng thụ nụ hôn của hắn.

Cảm giác này như đang yêu vậy, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, âm thầm hỏi hệ thống.

[Chủ nhân và nàng bị trúng độc nên mới bị như vậy. Lúc bên trong bí cảnh, chủ nhân và nàng bị quấn bởi một đoạn dây gai, nó là Đoạn tình mộc. Ngài thì sướng rồi, vớ được giai nhân mỹ lệ như vậy. Còn nàng ấy thì đường tình đã bị đoạn rồi.]

-"Hả sao lại như vậy"-Nam giật mình hỏi.

[Đoạn tình mộc là một loại mộc gai có độc, khi trúng phải tình duyên liền bị đoạn mất chỉ còn một khúc, chỉ chứa được một người, không còn cảm giác với người khác. Ngài vừa chiếm dạn đí của nàng rồi.] - Thiên nhi bất mãn giải thích.

-"Vậy tại sao ta không trúng độc."

[Gaaa..., ai mà không bị, tất nhiên là được giải rồi. Không nói nữa đi ngủ đây.]

-...

Tiếu Nam cũng cạn lời rồi, nhìn giai nhân vẫn đang thở dốc nằm trong ngực mình, âm thầm quyết định. Hai tay ôm lấy nàng, một tay ôm eo, một tay sờ lấy cái cổ ngọc của nàng. Thì thầm nói.

- "Ta sẽ phụ trách nàng"

Như Tuyết nhìn lấy hắn, đây là lần đầu tiên nàg nghe giọng hắn, dương khú phả vào mặt, nghe được lời hắn nói tự dương cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng giọng bình bình nói ra:

- "Ta là thánh nữ Ngọc nữ thần tông, bị vấy bẫn như vậy, thế nào cũng bị đuổi ra khỏi tông."

- "Ngươi lấy gì phụ trách ta."

Tiếu Nam nhìn nàng nhẹ cười, nụ cười như có ánh nắng tỏ sáng, nghĩ đến hệ thống thì thầm nói với nàng.

- "Ta có thực lực, ta có tài nguyên, quan trong là ta có tấm lòng này, sẽ không bao giờ để cho nàng chịu thiệt."

Như Tuyết cười khúc khích đáp.

- "Khanh khách... Ngươi chỉ mới Trúc cơ đỉnh phong thực lực ở đâu chứ."

Tiếu Nam đưa tay lên sờ lấy bờ môi mền mại của nàng thật thà đáp.

- "Ta chỉ mới đanh căn cơ mà thôi, căn cơ càng vững chắc thì cành tiến được xa, tương lai của ta không phải chỉ ở hạ giới, mà còn là tiên giới thậm chí là thần giới."

Tiếu Nam vô thức thốt ra hai chữ thần giới, nói xong liền không hiểu tự thắc mắt với chính mình.

- "Thần giới là ở đâu?" - Như Tuyết tò mò hỏi.

Tiếu Nam bât đầu nhớ lại, cũng không phải là sách cổ nào viết, mà là từ giấc mơ lúc nãy của hắn có nói. Nhớ đến giấc mơ đó mắt hắn liền trở nên ẩm ước. Giọt nước mắt lăn trên má.

Như Nguyệt lo lắng hỏi. "Sao thế?"

Tiếu Nam lau đi nước mắt cười không giấu giếm nói.

- "Không có gì, chỉ nhớ lại ác mộng lúc nãy, mà thần giới cũng là từ giấc mộng đó mà biết".

Sau đó hân liền kể lại toàn bộ giấc mơ đó, mặc dù mơ hồ nhưng cũng có thể rõ các tình huống thê thảm trong đó.

Nghe xong sắc mặt Như Nguyệt liền trắng bệt, ngọc thủ bấu chặc lấy hắn.

- "Ngươi như thế nào lại mơ thấy nó."- Như Nguyệt rung giọng hỏi.

Nam cũng thắc mắt tại sao hắn lại mơ thấy điều kinh khủng như vậy, hắn cũng có hỏi Linh Nhi, nhưng nàng dường như đã thật sự đi ngủ rồi.

- "Anh cũng không rõ, anh xuất hiện trên thế này là từ tầng hầm của một cái nhà thờ bỏ hoang sau đó được một tài xế giúp đưa đến bệnh viện, rồi sau đó nhập ngũ. Những chuyện trước đó anh cũng không nhớ rõ nữa."

Tiếu Nam nhìn nàng kiên nhẫn trả lời.

- "Nàng lại tiếp tục chất vấn, vậy ngươi có biết các nàng là ai không."

- "Dường như rất quen thuộc, các nàng dường như là thân nhân của ta"

Như Tuyết ánh mắt cụp xuống giọng ai oán nói ra suy nghĩ của mình.

- "Có khi nào các nàng là nữ nhân của người không."

Nhìn thấy dấm chua của nàng tràn ra, Tiếu Nam cười trộm nói ra.

- "Có lẽ vậy, dù sao ta cũng anh tuấn như thế này, có nhiều nữ nhân như vậy cũng là có lý."

Tiếu Nam như đang suy nghĩ cố gắng nhớ lại quá khứ, nhưng trong lòng thì đang khoái chí.

Như câu nói kế tiếp của nàng liền làm Nam giật mình.

- "Nếu ngươi gặp lại họ, có khi nào lại bỏ ta không."

Giọng nói rung rung của nàng càng làm Tiếu Nam rung động, âm thầm tự hỏi có phải do Đoạn tình mộc làm ra hay không.

Ngồi dậy nâng nàng lên trong ánh mắt ngờ vực của nàng một tay nâng cằm nàng lên hỏi.

- "Nàng có yêu ta không?"

Không đợi nàng bình tỉnh sau đợt cao trào liền bắt đầu càn quấy.

Góc giải thích.
Tình cảm của Như Tuyết cho tiếu Nam là bị ảnh hưởng bởi Đoạn tình Mộc, nên anh Nam mới nói là phụ trách nàng không cho nàng bị ủy khuất.

Chứ không phải là dễ dãi đâu nha.

Góc tác giả: Hoả Long Đế Vương.
Xin mọi người hai giây, ấn like giúp mình nha.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.