Bộ dáng cục bông trông rất đáng yêu, toàn thân trắng muốt, ngay cả móng vuốt nho nhỏ cũng trắng nốt, chỉ có bàn chân là màu vàng nhạt, nghiên cứu nửa ngày Đường Du cũng không biết đây là giống loài gì. Ba cục bông lúc nãy bị bọn họ dọa sợ, giờ đang chen chúc vào góc kêu chiêm chiếp, run rẩy không ngừng.
Cậu vội vàng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, chúng ta không có đánh nhau.”
Mấy cục bông đương nhiên nghe không hiểu, run run rẩy rẩy tụm cùng một chỗ, một con trong đó dứt khoát xoay người, đưa mông về phía họ.
“…” Đường Du bèn bỏ qua giao tiếp, nhìn mấy cọng lông bị mổ rụng trên đất, đau lòng gạt vuốt hai cái, thấy quả cầu kia không biết đang nhìn trời ngẫm nghĩ cái gì, chậm rãi đến gần.
Ân Triển liếc mắt nhìn cậu.
Đường Du lui về phía sau hai bước: “Nè… Có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?”
“Không có hiểu lầm.” Ân Triển phát huy kỹ năng nói xạo: “Ban nãy ta bỗng dưng có cảm ứng, sẽ xuất hiện một con chim non biết nói chuyện, vốn dĩ quanh đây chỉ có ta biết, bây giờ không phải nữa, cho nên ta khó chịu.”
Đường Du nháy mắt hiện lên hai chữ “Trung nhị”[3], qua một giây bỗng nhiên nhớ đến: “Có cảm ứng là thế nào?”
Ân Triển bịa chuyện: “Đây là một loại năng lực, điều kiện cần thiết của Vương giả trong tộc, ngươi không biết sao?”
Đường Du chớp chớp mắt, đột nhiên nhanh trí: “Thật ra vừa rồi tôi bị đụng đầu, mất trí nhớ.”
Ân Triển vui vẻ, thầm nghĩ có tiến bộ đó.
Đường Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-dang-bao-hong/141399/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.