Chương trước
Chương sau
Trường Lạc ở bên trong thúc giục hệ thống mau chóng đem mấy món đồ tốt cho mình. Cô hằn giọng nói với nó.

" Hệ thống! Giờ mi có món đồ gì cường đại mau mang ra đây! Ta còn chống trọi được với tên điên kia chứ! ".

Hệ thống nó vừa nghe thấy tiếng kí chủ giục rối rít, nó ở bên trong không ngừng lục lọi tìm kiếm trong không gian cất giữ bảo vật của mình. Âm thanh cứng ngắc vang lên.

[ Kí chủ! Chỗ tôi có ba món tốt, một là đại bác thần công sức phá hủy gấp 1000 lần, cái khác là xích luyện đồ đao, cái còn lại là Phượng Hoàng bảo kiếm, sắc bén vô cùng, lực sát thương rất lớn. Vậy cô muốn cái nào? ].

Nghĩ nghĩ một chút, Trường Lạc vẫn là cảm thấy hai món trước có chút thô thiển, chung quy vẫn là không hợp với tay chân mảnh mai không xương của cô. Vẫn là nên chọn cái sau cùng! Ừm!

" Cho ta lấy Phượng Hoàng bảo kiếm đi! ".

Nói rồi, trong làn khói đạn mịt mù, vào lúc đám người đang bận chú ý đến tên phản nghịch Dương Liễm thì ở trong không trung bỗng lóe lên một lưỡi kiếm bạc sắc bén đặt ở trên tay Trường Lạc.

Trường Lạc cầm lấy thanh kiếm sắc nhọn lấp lánh phát ra một luồng sáng xanh mà giơ lên xem. Cảm giác lúc cầm lên lại nhẹ như không có trọng lực khiến cho cô chau mày hồ nghi mà phải hỏi ngay hệ thống.

" Hệ thống, mi có chắc thanh kiếm này là đồ tốt không vậy? Nhìn thế nào cũng thấy nó giống mớ sắt vụn hơn đó! ".

Hệ thống nó nghe kí chủ nhà mình mỉa mai thanh kiếm nó đem ra thì không khỏi giận dỗi, hống lên.

(Kí chủ cô đừng có mà coi thường nó! Tuy nhìn nó thô sơ vậy thôi chứ dùng đến là phải khiến trăm ngàn tên bị đánh văng xa ngàn mét đó nha! ]

Trường Lạc nghe nó nói có chút mơ hồ nhìn vào thanh kiếm trên tay mà hoài nghi nhân sinh.

Nghĩ nhiều cũng vô dụng, chi bằng thử nghiệm thì sẽ biết ngay thôi.

Trường Lạc từ phía đằng sau đám người Tô Trúc, Đường Khanh, Trạch Khảm mà bay lên. Dùng tay cầm Phượng Hoàng kiếm văng lên một đường thẳng. Vào lúc cô làm ra động tác vung kiếm, chỉ thấy một vệt sáng xanh lóe lên văng thẳng tới chỗ Dương Liễm, lực đạo lúc đánh ra tuy không nhiều nhưng lại tạo ra một áp lực lớn làm cho toàn bộ rừng trúc rung chuyển lắc lư.



Đám người Tô Trúc, Đường Khanh và Trạch Khảm đứng chắn ở hai bên nhìn vào vệt cắt dài thẳng tới chỗ Dương Liễm mà ai nấy đều kinh hoàng há hốc mồm miệng.

Dương Liễm vừa rồi còn tỏ ra hóng hách, kiêu ngạo thì giờ phút này bị lực đạo của thanh kiếm trên tay Trường Lạc bất ngờ lao tới nhanh thoăn thoắt khiến cho hắn ta không kịp trở tay. May thay hắn cố gắng lết người né sang một bên mới chỉ bị thanh kiếm của cô xẹt qua cánh tay. Nhưng nhiêu đây cũng đủ khiến cho tay hắn bị xẹt ngang máu chảy ròng ròng một chỗ.

Dương Liễm ôm cánh tay bị thương đáp xuống đất. Ngẩng đầu đem ánh mắt kinh hãi không dám tin nhìn tới Trường Lạc.

" Cô ta là kẻ nào?". Dương Liễm ở trong đầu thầm hỏi hệ thống hủy diệt.

Rất nhanh liền nghe thấy nó cung cấp thông tin đầy đủ.

''' Cô ta là Yến Vân- đại đệ tử của Nhị Tông Sư của phái Tông Môn. Chỉ là nhân vật phụ lát đường ở thế giới này mà thôi. Mục tiêu của ngươi chính là nam nữ chính,

Tô Trúc và Đường Khanh. Chỉ cần giết chết hai người đó thì coi như ngươi thành công hủy diệt thế giới này "''.

Lời của hệ thống hủy diệt nói với Dương Liễm không chỉ một mình hắn nghe được mà cả Trường Lạc, Thanh Trì và 009 cũng nghe rõ mồn một.

Trường Lạc thắc mắc hỏi hệ thống.

"Mi nói xem, những gì cái hệ thống hủy diệt kia nói là thật sao?".

( Đúng vậy kí chủ. Nếu như trong một thế giới mà cả hai nam nữ chính trong tiểu thuyết gốc đều chết thì coi như thế giới đó hoàn toàn sụp đổ. Cũng giống như ở thế giới trước, nữ chính Đường Tình Uyển bị Dương Liễm giết chết nhưng nam chính thì vẫn còn sống, cho nên thế giới đó vẫn còn tồn tại ]. Hệ thống đưa ra lời giải thích hợp lí. Ngừng lại nghĩ ngợi một lát nó liền đưa ra giả thiết.

( Rất có thể vì thế giới trước Dương Liễm đã giết nữ chính cho nên mới được hệ thống hủy diệt chọn làm kí chủ ].

Nói như vậy cũng có nghĩa là hiện giờ việc mà Trường Lạc cần làm là ngăn không cho cái thế giới này sụp đổ. Nếu không nhiệm vụ của cô cũng sẽ không được tính.



Nói cách khác thì cô không thể để Dương Liễm ra tay với Tô Trúc và Đường Khanh được!

Thanh Trì nghe láng máng nhưng liền hiểu ra vấn đề. Nói như vậy thì mục đích của tên Dương Liễm này là muốn giết Tô Trúc và Đường Khanh. Nhưng mà tại sao trông nét mặt sư muội của hắn lại tỏ ra lo lắng như vậy?

Suy nghĩ vừa lóe lên, rất nhanh liền có lời giải đáp. Hệ thống nó ngay lập tức lên tiếng hốt hoảng thông báo với Trường Lạc một tiếng.

( Còn có, kí chủ nếu như để cho Dương Liễm hắn giết cả hai người nam nữ chính thì cũng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ của cô thất bại, linh hồn của cô cũng sẽ bị rút ra khỏi thân thể nguyên chủ Yến Vân này! ].

Lời vừa dứt, Trường Lạc vẻ mặt lộ ra hoang mang, lo sợ. Còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Thanh Trì từ lúc nào đi tới dùng lực lôi hệ thống ở trong không gian bay ra bên ngoài. Hắn hằn giọng sốt ruột hỏi.

"Ngươi nói như vậy là sao? ".

Hắn lớn tiếng gào lên, lại không chú ý đám người đưa ánh mắt kì lạ nhìn về phía mình như nhìn một tên ngốc.

Đường Khanh: "..."

Tô Trúc: ".."

Trạch Khảm: ".."

Bọn họ nhìn đại sư huynh vơ tay trên không trung cạnh chỗ sư tỷ đứng, thế nào lại gào khống lên như có bệnh. Lập tức cả đám đều khẳng định là đại sư huynh

Thanh Trì có chỗ không đúng. Thế nào lại nặng lời với sư tỷ như vậy.

Mà hành động này của Thanh Trì lại vô tình khiến cho Tô Trúc không vừa mắt. Hắn cứ nghĩ rằng Thanh Trì bắt nạt Trường Lạc, mới rống lên như vậy. I

Nhưng bọn họ nào có biết cái mà bọn họ không nhìn thấy lúc này lại là một con cửu vỹ bị Thanh Trì bóp chặt trong tay.............
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.