Sợ Hiên Viên Dật hiểu lầm thái độ của mình, Bạch Húc vội vàng làm sáng tỏ, "Ta không có ý gì khác, chỉ là có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc chúng ta...... Đều không thuộc về nơi này, ngươi nếu vì hắn mà ở lại, vậy người nhà của ngươi tính sao bây giờ?"
Hiên Viên Dật thấy ánh mắt hắn thật sự không có một chút chán ghét hoặc phản cảm nào, tâm tình cũng tốt đẹp hơn rất nhiều. Hắn hơi nheo lại hai mắt, phiền muộn ngửa đầu nhìn vào hư không, dùng một loại ngữ khí mang theo hoài niệm mịt mờ chậm rãi hồi ức:
"Lúc vừa tỉnh lại, ta thật sự rất sợ hãi. Tuy rằng ta đã tiếp nhận ký ức của thân thể này, nhưng tất cả đều hoàn toàn lạ lẫm, không có một ai để tín nhiệm, ánh mắt của mỗi người xung quanh khi nhìn ta tựa hồ đều mang theo địch ý. Đoạn thời gian đó khiến ta cảm thấy gần như phát điên. Có lẽ là do đọc quá nhiều tiểu thuyết cung đấu trạch đấu cẩu huyết nên cảm thấy người bên cạnh đều muốn hại ta, đến nỗi ăn không dám ăn uống không dám uống. Cho đến tận khi Khải từ bên ngoài chinh chiến trở về ta mới như được giải thoát."
"Bởi vì nguyên chủ là một người cực kì ương ngạnh ích kỷ, cho nên lúc trước hắn tựa hồ đối vị đệ đệ này không có hảo cảm gì. Nhưng cho dù là vậy hắn cũng không hề mặc kệ ta suy sút. Ta vốn dĩ cho rằng hắn ngó lơ không hỏi đã là thái độ tốt nhất rồi......"
Hiên Viên Dật nhẹ nhàng mở miệng, sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cuu-vot-vai-ac-boss/1199415/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.