Sông Quên?
Lần đầu tiên Tần Quân chăm chú dõi theo từng cử động của Thiết Đạt Nhĩ Vương, thời gian thật sự là kẻ thù của mọi người, có những lúc Tần Quân cứ ngỡ dáng vẻ của ông sẽ mãi như vậy, một nét uy nghiêm hào hùng của bậc đại trượng phu.
Cơn ho hành hạ khiến ông có những nỗi đau kéo dài không dứt, có lẽ đau đớn hơn là sự lụi tàn của một đế chế từng đứng đầu thảo nguyên chăng?
Từ nghèo sang giàu thì dễ dàng, nhưng từ giàu sang nghèo mới khó, sau cùng thì leo càng cao ngã càng đau nhỉ?
Có lẽ chính ông cũng không nhận ra, những dòng ký ức của ông đã dần trở nên đã dần trở nên lẫn lộn giữa hiện thực và quá khứ, có lúc minh mẫn, có lúc lẩm cẩm.
Bậc anh hùng như ông đáng lẽ ra nên chôn thây ở nơi sa trường, chứ không thể nào trở thành một ông già cố kéo dài hơi tàn như thế này, như thế thì sống còn không bằng chết, nhưng ông không thể chết, ông là nơi ký thác niềm hy vọng của những người còn sống sót.
Những cơn gió thổi qua dữ dội, cái lạnh của nơi này khiến người ta rét căm.
Sông Quên, có sông Quên thật sao?
Ở Tây Vực có 1 truyền thuyết, truyền thuyết kể chỉ cần nhảy xuống sông Quên, là con người ta sẽ quên đi tất cả phiền muộn chốn nhân gian, thay da đổi thịt, làm lại cuộc đời.
Sau cùng, chưa ai có thể sống sót trở về từ sông Quên…
Nếu Tiểu Phong muốn đi tìm hắn, nàng sẽ đi tìm sông Quên ư?
Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cuop-doat-khi-van-nhan-vat-phu-phan-cong/1019468/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.