Chương trước
Chương sau
Phải chăng thật sự có sự ngẫu nhiên, hay mọi thứ đã được sắp xếp? Phải chăng cuộc sống chỉ là những bộ phim được chiếu, bị kiểm soát bởi đạo diễn là số mệnh?
Tần Quân chia tay ông cháu người Đột Quyết rồi rời đi.
Thế nhưng đi được một đoạn khá xa, Tần Quân bất ngờ nhớ ra hình như hắn đã không hỏi tên tuổi của ông cháu ấy, mọi thứ đã diễn ra một cách tự nhiên như thể vốn dĩ mọi chuyện đã nên như vậy.
Tần Quân toan quay lại, nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ hắn lại quyết định dong ngựa đi thẳng.
Dẫu sao mọi người đều chỉ là người qua đường, hắn nhận được sự chăm sóc từ họ, nhưng họ cũng đã ăn lương khô của Tần Quân để vượt qua khó khăn trước mắt chẳng phải sao, mặc dù còn tình nghĩa, song cũng có thể nói là không ai còn nợ ai, qua một đoạn thời gian nữa, e là sau này sẽ không còn có thể gặp lại, mọi người thuộc về hai thế giới song song, không chạm nhau, thế thì còn cố quay lại để hỏi tên làm gì?
Đã nghĩ thông suốt, Tần Quân vội vã thúc ngựa đi tìm Tiểu Phong, chỉ hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
--------------
Tần Quân đã đi rất lâu, nhưng vẫn chẳng gặp được một bóng người. Suy cho cùng thời gian Tần Quân ở thế giới này cũng chẳng lâu lắm, chẳng thể biết rõ đường được, hắn chỉ đi theo sự chỉ dẫn của ông cháu kia để đi đến Đột Quyết thôi.
Thế nhưng cũng đã vài ngày trôi qua, mà chẳng có chút manh mối nào.
Phải mất thêm vài ngày nữa, hắn nhìn thấy được rất nhiều dấu chân ngựa và dấu vết xe kéo, song dấu chân này lại đi lệch khỏi phương hướng cũ mà Tần Quân đang tiến tới.
Phải suy nghĩ rất lâu Tần Quân mới quyết định đuổi theo vết chân ngựa.
Trời không tuyệt đường người, chỉ đến giữa trưa, Tần Quân đã bắt kịp được đoàn người. Nhưng đoàn người này không phải người bình thường, không ngờ là một đám quân Trung Nguyên đang áp giải tù binh, bọn chúng đang nằm nghỉ trưa.
Đám lính này gồm 12 tên, áp giải 6 tên tù binh.
Tù binh ngồi im lặng, chúng bị còn lại cả chân lẫn tay, trên cổ còn đeo gông cùm, cả sáu người đều bị buộc lại trên một đoạn dây xích.
Còn binh lính, chúng ngồi dưới một táng cây nghỉ ngơi, trò chuyện.

“12 tên, trong đó có 2 tên đeo nỏ trên eo...” Tần Quân nhìn một lượt, rồi lẩm nhẩm trong đầu.
Mặc dù có khoảng cách khá xa, nhưng Tần Quân lướt qua đã nhìn thấy rõ ràng, kể từ khi cảnh giới lên tới luyện khí tầng 3, thị lực của Tần Quân tăng trưởng rõ rệt.
Hạ cấp Âm Dương thể đạt tới Luyện khí tầng 3, không biết Thượng cấp Âm Dương thể liệu có phải sẽ đạt đến Luyện khí tầng 9 chăng? Và Trung cấp sẽ là Luyện khí tầng 6?
Nếu hắn đạt đến Luyện khí tầng 9...
Tần Quân thở hắt ra một hơi, loại bỏ hết tất cả những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Hắn từ từ rút thanh đao ra khỏi vỏ, đồng thời cũng lấy từ trong ngực thanh đao nhỏ mà Tiểu Phong đã đem tặng.
Tay phải nắm chặt đao, tay trái giấu thanh đao nhỏ vào trong ống tay áo.
Ngựa phi nước đại, đám binh lính nghe tiếng chân ngựa thì cảnh giác lấy ra binh khí.
Hai tên cầm nỏ ngay lập tức lắp tên, thế nhưng Tần Quân rất nhanh, chúng chưa lắp xong thì Tần Quân đã phi ngay thanh đao nhỏ ở bên cánh tay trái về phía tên lính đang lắp tên có vị trí đứng cách Tần Quân khá xa, thanh đao cắm phập vào giữa chán, tên kia chết ngay lập tức, còn tên còn lại gần hơn, Tần Quân phi ngựa vù một phát tiến tới, đao giơ cao, tên kia chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng lóe lên, đầu đã rơi xuống đất.
Mặc dù Tần Quân có sức mạnh phi thường, song minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ngay từ lúc bắt đầu Tần Quân đã nhắm phải giải quyết hai tên bắn nỏ này, còn mười tên còn lại thì đã không còn là vấn đề gì nữa.
Giết hết tất cả, có vài tên có ý đồ chạy trốn những vẫn không thoát được, có tên gần chạy được rồi, nhưng Tần Quân phi ngay thanh đao còn lại ở trong tay ra, thanh đao cắm xuyên qua lồng ngực, tên kia chết bất đắc kỳ tử.
Tần Quân xuống ngựa, liếc sơ qua đám tù binh, nhưng chưa tiến đến vội, mà hắn nhẹ nhàng bước đến chỗ tên bắn nỏ, rút ra thanh đao nhỏ mà Tiểu Phong tặng, lấy chiếc khăn ở trong ngực lau thật sạch vết máu, rồi sau đó cất đi thanh đao.
Kế tiếp, hắn lại đến chỗ tên lính có y phục khác biệt so với những y phục của binh lính khác, binh Trung Nguyên có phân cấp rõ ràng, người có cấp bậc cao hơn sẽ mặc y phục khác với người có cấp bậc khác, trừ khi cố tình che giấu, không thì rất dễ dàng để nhận ra ai là người dẫn đầu. Tần Quân lấy ra từ trong túi người này một chùm chìa khóa.
Hoàn thành xong, hắn mới tiến về phía đám tù binh kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.