[Xác nhận. 35% phần não tổn thương nặng một loạt kí ức bị mất...]
[Lỗi. Trình tải kí ức thất bại.]
[Lỗi. Trình tải kí ức thật bại.]
[Lỗi. Trình tải kí ức thất bại.]
[Quá trình tải kí ức được quản lý hệ thống gỡ bỏ.]
[Bắt đầu quá trình khôi phục cơ thể...]
[.....30%....40%.....50%............99%.]
[Hoàn tất.]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trái Đất, ngày 26 tháng 06 năm 3125 sau tận thế 49 giờ.
Giao thông tắt ùn tắc, cửa hàng nổ nát, cháy nổ khắp nơi, thi chết đi khắp trên đường phố, kẻ khóc người la, kẻ chạy để sống, khung cảnh địa ngục trần gian.
Nơi một căn phòng nhỏ, 1 cái xác thiếu niên trên sàn nhìn qua vết thương thì bị vật cứng đập vào đầu.
3 kẻ thiếu niên đang cố cưỡng bức một cô gái, hai kẻ khống chế tay chân một kẻ nở nụ cười kinh tởm liên tiếp xé đồ cô mặc cô dùng vẩy vang xin
"Ke ke ke... Ngoan ngoãn anh sẽ nhẹn nhàng, ke ke."
"Lão Đại nhanh lên em cũng muốn thử nửa ke ke!"
"Đúng vậy, nhìn con này ngon quá he he."
"Đừng...Đừng.. Mà, cứu cứu với.."
Mặc cho cô gái vang xin ba kẻ góc phòng hai trung niên một phụ nữ chỉ ngó lơ, khuôn mặt vô cảm, lòng người trong tận thế vốn đã thúi nát như bầy lũ thây ma ngoài kia.
"La đi la lớn lên, mày ngươi thằng anh mày còn sống để cứu mày sao ha ha ha... Ngoan ngoãn nằm im cho lão tử chơi nào."
"He he he."
"Ke ke ke."
Kẻ cầm đầu đưa khuôn mặt xác lại gần ngực cô hít một hơi nở nụ cười của kẻ biến thái, đua tay vặt mạnh xé nát áo cô để lộ ra phần ngực với chiếc áo ngực màu vàng.
"Hô hô hô, trong ngon quá đại ca."
"Nhanh lên đại ca, em không kiềm chế nổi nữa."
"Vậy để ta ăn..."
Rắc...
Kẻ Lão Đại đang định như hổ đói mà liếm láp bộ ngực đầy đặng của cô thì...
Một bàn tay nhẹn nhàng xoay đầu hắn ra sau tạo ra tiếng rắc của xương cô gãy nát, ngay lập tức kẻ này đỗ ầm xuống sàn nhà.
"Cái..."
Hai tên đàn em mới kịp phản ứng buông cô gái đứng vậy thì cổ họng ngay lập tức bị cắt nát bởi một mảnh sành từ một cái chén giở.
"Ồn ào cái gì? Không để ta ngủ à?"
Vâng, kẻ giết ba tên biến thái là Vương Minh trong thân thể của kẻ chưa rõ lại lịch đã chết do chấn động não cũng là anh trai của cô gái xíu bị cưỡng bức.
"Anh hai!!"
Ngay lập tức cô gái ôm lấy Huyền Long khóc nức nở.
'Thế nơi quái nào đây?'
[Là Trái Đất thưa chủ nhân.]
'Thế ta về lại Trái Đất à?'
[Không, chỉ là thế giới song song thứ 193 của Trái Đất.]
'Màaaa, bao giờ cũng vậy Nó Thúi Nát Quá Đấy!'
[Em đồng ý với ngài.]
Vương Minh đưa ánh nhìn về ba kẻ đang ở góc phòng nhìn hắn như quái vật, kí ức của hắn không nhiều... Hậu Tận Thế, anh em nương tựa, cứu giúp đám người và bị giết, em gái xíu bị làm nhục...
"Được rồi, đừng khóc nữa."
Vương Minh gỡ tay cô gái ra, hắn đứng dậy tay nhặt nhẹn khúc sắt mà ba tên kia đã dùng để đập đầu anh trai của cô gái.
Thân nhẹn nhàng bước, từng bước từng bước lại ba kẻ súc sinh không bằng.
Nhìn thấy Vương Minh ba kẻ liền co rún sợ hãi.
"Ngươi...Ngươi định làm gì?"
"Đừng, đừng làm bậy..."
"Bọn ta không phải thấy..."
[Tinh. Trang bức +100.]
[Tinh. Trang bức +100.]
[Tinh. Trang bức +100.]
[Tinh. Trang bức +100.]
[Tinh. Trang bức +100.]
[Tinh. Trang bức +100.]
Những lời biện minh là vô nghĩa với Vương Minh ngay từ khi hắn mở mắt đã muốn giết tất rồi chỉ là cô gái kia ôm hắn mà khóc nên chưa kịp ra tay thôi.
Bốp!!!!!
"Á a a..."
"Tha mạng..."
"Cứu..."
Cô em gái thấy cảnh này cô chỉ biết quay mặt nơi khác yếu đuối không dám nhìn gì Vương Minh ra tay quá tàn độc, căn phòng màu đỏ xuất hiện.
Keng keng...
Vương Minh quăng thanh sắt sang bên miệng nở nụ cười.
"Thoải mái."
[Tinh. Thăng Cấp!]
'Cơ thể này yếu vl, mới có tí xíu mà đã không ra hơi.'
Vương Minh khó chịu đá cái xác kế bên buồn bực ngồi xuống.
"Anh hai, anh không sao chứ?"
Cô gái chạy lại không ngại máu tươi trên người Vương Minh, đưa đôi tay ngọc cầm tay Vương Minh lên xem.
Lúc này Vương Minh mới để ý do dùng lực quá mạnh mà da trên tay bông chóc hết lộ ra phần thịt và đang chảy máu.
Vương Minh lúc này mới để ý cô gái này tóc vàng dài, mắt to tròn màu xanh lục, chân mày thanh mảnh, lông mi dài cong, nước da trắng, đôi môi hồn mịn, bộ ngực căm tròn, thân hình chuẩn người mẫu sắc đẹp của cô không thua gì Linh Sang thậm chí đẹp hơn đôi phần.
Cô vậy mà xé tấm vải trên chiếc váy trắng của cô bó cho Vương Minh bộ mặt lo lắng, rồi chạy lại tủ lụt lội lấy bông thuốc ra rửa vết thương cho cậu.
Trong cô lúc này khá gợi tình gì lúc này cô chỉ còn mỗi bộ đồ lót màu vàng.
'Tiểu Nguyệt.'
[Vâng.]
Tiểu Nguyệt hiểu ý, ngay lập đi một bản thông tin xuất hiện trước mặt Vương Minh.
[Thông tin.]
Tên: Mạc Phong
Giới tính: Nam
Tuổi: 23
Cấp 2
HP: 100
MP: 100
Sức Đánh: 10
Giáp: 5
Chí Mạng: 0
Tốc độ: 2.1
Điểm Cộng: 5
.........
........
'Giải thích cái phần điểm cộng.'
[Vâng.]
[1 điểm cộng = 10 điểm HP và MP
1 điểm cộng = 1 điểm Giáp và Sức mạnh.
1 điểm cộng = 0.1 Chí Mạng và Tốc độ.]
Vương Minh nghe xong nhẹn gật đầu, hắn lúc này mở lại túi đồ.
'Sử dụng vé kĩ năng.'
[Xác nhận. sử dụng vé kĩ năng.]
[Nhận kĩ năng Khiên Năng Lượng lv 1.]
[Khiên năng lượng]
Level 1 (0/100)
Độ hiếm: S+
Thông tin: Tạo lớp khiên năng lượng bao quanh cơ thể.
Hiệu ứng: Bất tử 10s.
Hồi chiêu: 10 phút.
Vương Minh nhìn cái kĩ năng thầm hài lòng.
'Ăn ở cả.'
[Ehehe...] 'Em mà nói ngài biết khả năng ẩn của hệ thống là thâu tóm xác suất thì không biết ngài tự cao đến đâu.'
Vương Minh bỏ qua phần kĩ năng hắn bắt đầu lướt qua của hàng, mắt hơi nhíu nó khác hoàn toàn lúc hắn ở tu tiên giới, thức ăn, vũ khí, quần áo đều có chỉ cần điểm là đổi được tất cả điều rất đúng kiểu Trái Đất rất hiện đại ngoài ra còn có Huyết Thanh, Ngưng Giao cũng được bán mà giá thì trên trời.
Mạc Phong lướt phần Vũ khí.
[Súng ngắn.]
[AK 47.]
[Dao Găm.]
[Lựu Đạn.]
[Lựu Đạn khói.]
[Katana.]
[Đao.]
[Kiếm Laze.]
[Cưa máy.]
[M 134.]
[Dragunov]
Lướt qua một đợt Mạc Phong cảm thấy hắn đang kinh doanh vũ khí không bằng.
[Điểm Tiêu Cực: 600 điểm.]
Dù rất nhiều nhưng hắn hiện đang cạn túi chỉ đủ một một khẩu Beretta-92 giá 500 điểm.
[-500 điểm tiêu cực.]
[Nhận x1 Beretta-92.]
[Beretta-92.]
Rank: D (0/100)
Sát thương 100 điểm/1 bắn.
Mạc Phong sau khi mua xong vũ khí hắn bắt đầu trở lại túi đồ lấy thanh Lam Nguyệt ra tuy nhiên.
Rầm!!!
Thanh kiếm rơi ầm xuống sàn, Mạc Phong vậy mà xém chút mất cánh tay gì thanh kiếm quá nặng hắn hiện không thể nhắc nổi huống chi sử dụng.
Buồn bực thu lại thanh kiếm.
"Anh hai? Anh sao thế?"
[Tố Tố. Lv 1]
Tố Tố nghe được âm thanh lớn liền chạy ra nhưng khi tới thì không gì chỉ thấy nền nhà một mảnh bị lúng sâu.
"Không gì..."
Mạc Phong nhìn cô cái bất giác khiến cô đỏ mặt.
"Á! Đừng nhìn! Anh hai ngốc!"
Tố Tố ôm ngực ngồi bẹp xuống nền.
Mạc Phong cạn lời hắn vào cửa hàng kéo kéo lấy cho cô bộ đồ.
"Đi thay đồ đi."
Mạc Phong ném cho cô rồi quay mặt chỗ khác.
"Anh hai từ đâu mà..."
"Mới nhặt được."
Mạc Phong chỉ đơn giản một câu.
Nhưng Tố Tố thì khác, cô có cảm giác anh của cô như không phải anh cô...
'Thường ngày có gắt gỏng vậy đầu...'
Tố Tố thầm nghĩ.
Trong mắt Tố Tố anh cô là một người hiền hòa, nhút nhát không giống kẻ trước mặt lúc này.
Lạnh nhạt, gắt gỏng, khó chịu nhưng lại mang cho cô cảm giác an toàn.
Không suy nghĩ quá nhiều cô ôm bộ quần áo đi thay không thể cứ như thế bên anh cô được, dù gì anh ấy cũng là đàn ông mà.
'Có lẽ dẫn còn khó chịu chuyện...'
Tố Tố cố gắng thiết phục rằng anh cô không thay đổi nhưng chỉ là đang cố lừa mình thôi, thế giới tươi đẹp cô thường thấy đã sụp đổ kể từ lúc anh cô bị...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]