Vương Minh sau khi thu dọn tàn cuộc quay lưng bỏ đi, để lại một mảnh huyết tinh.
"Chỉ 1 đàn thỏ mà bào hơn nửa thanh Hp... Số lượng vẫn là điểm mạnh nhể?" Vương Minh quay về nhưng khuôn mặt hơi không hài lòng.
[Ngài có gì bận tâm sau?]
"Chỉ là suy nghĩ có nên tu luyện thêm không thôi." Vương Minh nói.
[Tiểu Nguyệt vẫn thấy thôi đi.]
"Ngươi thích ta tơi tả thế này à... " Vương Minh giọng không cảm xúc.
[Chỉ tốt cho ngài thôi... 49 đợt lôi kiếp thì hơi khó.]
"Dối lòng." Vương Minh quăng cho Tiểu Nguyệt một câu.
[...] Thật ra thì lo cho thành phố hơn, với tính lơ đển của ngài có khi độ kiếp ngay trong Tp với 49 đợt sét thì có khi quét sạch.
Tiểu Nguyệt suy nghĩ vui vui mà thật ra thì cô ta cũng chả quan tâm gì tới cái Tp, đơn giản là lo cho Vương Minh quá sức mà thôi.
Không quá lâu Vương Minh quay lại thành phố với bộ dáng tơi tả nhìn thì giống ăn mài nhưng mà vẫn nên tránh xa thì hơn, máu me bê bết mà hôm nay ngoại lệ không phải máu kẻ thù mà là máu của hắn
Không phải bất cẩn đâu chỉ là lấy đám thỏ ra làm bày luyện tập phản xạ mà thôi kết quả ai cũng biết... Đại bại.
Vương Minh bộ dạng máu me tả tơi bước vào Hội nhưng có vẻ có sự kiện gì đó hầu hết mạo hiểm giả đã tập trung tại bản thông báo, Vương Minh cũng chả mấy quan tâm đi thẳng đến quầy chỗ Hạ Như nơi hắn thường đến.
"Ngài không sau chứ!?" Hạ Như bộ dáng lo lắng, cô cũng được đào tạo cũng có thể nhận biết đâu là máu quái vật đâu là máu người.
"Không sau, tôi giao nhiệm vụ." Vương Minh trước nay một giọng đôi khi không thèm có ngữ điệu.
"Thật sự không chứ? Có cần tôi trị liệu giúp ngài." Hạ Như dặn hỏi đôi mắt hiện vẻ lo lắng
Vương Minh có chút hứng thú từ bao giờ hắn có đãi ngộ này, có phải công hội đã biết thân phận hắn nhưng cũng kệ Thích chơi trò gia đình thì hắn để cho chơi. Gia đình vốn là định nghĩa xa xỉ với hắn bởi hắn được nuôi nấn theo cách đặc biệt mà nói chính xác thì huấn luyện hắn như cổ máy giết người nhưng cũng còn mai phần người hắn lớn hơn phần con xí dẫn giữ được phần nào đó, dẫn chưa hoàn toàn đặt chân vào ma đạo dù vậy hắn dẫn sẽ khiến kẻ thù của mình khóc thét.
"Ta cần bán chúng." Vương Minh vẫn không có phản hồi gì với động thái của Hạ Như, hắn đưa tay sừng thỏ rơi xuống chiếm một góc nhỏ.
"Eh? Hảaaaaaa! Ngài diệt... Toàn bộ chỗ này sau?"chỗ này cũng hơn 100 con.
Tiếng của Hạ Như có vẻ hơi lớn nhanh chống bị chú ý, những kẻ vốn đang tập chung bàn tán bản thông báo thì quay sang Vương Minh một số kẻ sững sờ một số có chút ngạc nhiên.
"Hả? Lại là hắn... "
"Tên này đúng là liều mạng.. "
"Hắn cần tiền vậy sau... "
"Im đi ngươi nói lớn quá đấy.."
"Tên này... "
....
Như không còn gì để nói Hạ Như nhanh chóng tìm người đến kiểm tra Vương Minh dẫn đứng đấy lúc này một tên to cao mặc giáp xanh đen chối sáng tên này chính là Đại Sơn anh trai Đại Hùng bước lên một tay đặt lên vai Vương Minh.
"Mày chính là... " Đại Sơn chưa vứt câu mặt tái nhợt nhảy lùi về phía sau bản năng mách hắn phải làm vậy.
Hắn cảm thấy xương sống lạnh tanh tóc phía sau như muốn dựng thẳng lên chưa đến 0.5s hắn thấy cánh tay mình đứt lìa.
"Ảo giác sau." Đại Sơn cố bình tĩnh, lúc này em trai hắn cũng lên tiếng.
"Đại ca, chính là hắn." Đại Hùng chỉ tay phía Vương Minh.
Vương Minh quay lại chạm rải như không có chuyện gì sảy ra.
[Đại Sơn lv 91]
"Cấp A cũng chỉ có vậy." Vương Minh không nhỏ không lớn nói.
Câu nói của hắn khiến có kẻ xung quanh lạnh teo, một số kẻ thì cười ngụ ý tên này chán sống một kẻ cho Vương Minh ếch ngồi đái giếng nhưng tất cả im lặng, lặng lẻ xen kịch.
"Mày vừa nói gì?" Đại sơn gân xanh nổi đầy chán, mắt đỏ ngầu chủng bị xông lên đủ thiếu với Vương Minh.
Nhưng tiếc thay, việc này được một kẻ không mời dừng lại.
"Ngươi định phá hội của ta sau?"
Kẻ vừa nói không ai khác chính là hội trưởng hội mạo hiểm giả chi nhánh ở Tp Sói Bạc Cao Lãnh.
"Hội trưởng???!"
Những kẻ ở đây nhanh chóng nhận biết người này đồng nhanh nói kẻ này hiếm khi thấy, cũng là một hiện diện mạnh tên Đại Sơn nhanh chóng thu tay, Vương Minh hơi liếc nhìn.
[Cao Lãnh lv 157]
Vương Minh hứng thú hỏi Tiểu Nguyệt.
"Ta có bao nhiêu % thắng tên kia."
[51%, dù chênh lệch cấp độ, chỉ số cũng chênh lệch tầm 200~300 nhưng hắn là pháp sư Hp không cao nếu ngài không bị hiệu ứng khống chế 3~4 đòn hắn sẽ gục.]
Cao Lãnh cũng đưa mắt nhìn Vương Minh mắt có vẻ có chút ngạc nhiên bởi lượng Mana cậu có quá cao so với một kiếm sĩ vẫn không ngoại lệ Vương Minh là kiếm sĩ Ma thuật.
"Ngươi là Vương Minh?" Cao Lãnh hỏi.
"Đúng." Vương Minh nói.
"Theo ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Cao Lãnh nói xong quay lên lầu.
Vương Minh để lại đống sừng cho Hạ Như và kẻ kiểm tra đi theo Cao Lãnh đồng thời hắn cũng bỏ lại khuôn mặt ngốc trệ của đám mạo hiểm giả, trên khuôn mặt bọn này chỉ có duy nhất một câu hỏi.
"Kẻ này lai lịch gì để Hội Trưởng đích thân mời."
Mặt khác Vương Minh cùng Cao Lãnh đi lên lầu vào một căn phòng có lẻ phòng làm việc của Cao Lãnh cả hai ngồi xuống chiếc bàn có bình trà để sẵn.
"Ngươi là kẻ đánh thương Ngọc Khuê?" Cao Lãnh hỏi.
Note: Ngọc Khuê Mẹ Kế quên lật lại chương Rời Đi.
Sau chút mặt nạ Vương Minh có chút nhíu mày kẻ trước mặt tuổi xế chiều tóc hơi bạc khuôn mặt và đôi tay đầy sẹo dáng dóc to lớn khí thế hơn người, kẻ này đã từng trinh chiến. Mặt khác Ngọc Khuê có vẻ khá thân nghe cũng giống bậc cha chú hay gọi là có quên biết hay có quan hệ huyết thống là câu hỏi Vương Minh đặc ra.
"Phải." Vương Minh vẫn bình thản.
"Tại sao ngươi rời lâu đài công tước?" Cao Lãnh lại hỏi.
"Ta không có nghĩa dụ nói cho ngươi." Vương Minh nói.
"Ngươi phải trả lời ta." Cao Lãnh nói khuôn mặt nghiêm túc.
"Không tính chức vụ hiện tại ngươi dẫn phải gọi ta một tiếng ông ngoại." Cao Lãnh nói tiếp.
Nghe đến đây Vương Minh hiểu ra mọi việc đúng là có quan hệ huyết thống nhưng liên quan gì đến cậu.
"Các ngươi giam cầm ta 18 năm giờ lại xen vào cuộc sống ta?" Vương Minh một tay ôm kiếm nói.
"Ngươi phải hiểu cho hắn." Cao Lãnh lại nói.
"Xa lánh, lạnh nhạt khi ta không có ích... Quan tâm, gần rũi khi ta toả ra hữu dụng. Ta nghĩ ta hiểu không cần người nhắc. " Vương Minh lạnh giọng
Bầu không khí có vẻ thay đổi đột ngột nhiệt độ giảm mạnh chỉ sau câu nói của Vương Minh.
"Đừng bắt đầu những cuộc trò chuyện vô nghĩa ta không có thời gian chơi trò gia đình." Vương Minh mở cánh cửa rời đi.
"..." Cao Lãnh im lặng.
Vương Minh rời đi để lại Cao Lãnh sự hoan mang, cũng có chút bối rối, sợ hải trong thoáng chốc Cao Lãnh nhìn thấy một đợt Sát khí kinh thiên như đe doạ hắn.
"Luồng sát khí có hình dạng đó là ảo giác sau... Vương Bình ngươi và gia tộc ngươi đã đưa ra quyết định cực sai lầm khi xem đứa trẻ này là phế phẩm... Mối quan hệ này ngươi cả đời không thể hàn rắng." Cao Lãnh thở dài.
Hắn vốn không định xen vào chỉ hướng thú với việc con gái mình lại thua một đứa nhóc, giờ thì hắn hiểu tên nhóc đó đáng sợ ra sau.
"Có thật chỉ 18 tuổi..." Cao Lãnh thầm nghĩ.
Mặc khác Vương Minh đi xuống lầu lòng lại có ý nghĩ không hay.
"Đám này nhây quá, hay là diệt sạch luôn nhỉ? Chắc kiếm bộn Exp..." Vương Minh nghĩ nhưng rồi hắn lại lắc đầu.
"Mà để bọn này lại cho cuộc sống thêm sinh động nhỉ?" Vương Minh lại có suy nghĩ khác.
"Từ bao giờ mình lương thiện vậy nhỉ." Vương Minh lại nghĩ.
Nếu ai biết chỉ một vấn đề mà tên này có loạt suy nghĩ vậy chắc cũng phán một cậu tên này đa cảm vãi.
Không biết hắn nghĩ bao nhiêu mà cuối cùng đưa ra kết luận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]