Chương trước
Chương sau
Thu Thuỷ Và Thiên Hoài bốn mắt nhìn chầm chầm Vương Minh y như đang nhìn động vật quý hiếm vậy.

"Ha ha... Anh bạn đúng là thân thủ không tồi nha!" Thiên Hoài bước lên cười ha hả nói.

Một bên khác Thu Thuỷ phanh tay nâng bộ ngực mình lên thầm đánh giá Vương Minh.

"Cậu nhóc này rốt cuộc từ đâu đến... Thân thủ quả không tồi."

"Gần đây chỉ có lâu đài Công tước nhưng chưa bao giờ nghe có thiếu niên xuất chúng tuổi như cậu ta cả...?"

Lòng Thu thuỷ vân lên một số câu hỏi và sự tò mò hướng về Vương Minh không cô nghỉ gì mà trên đôi môi đỏ mộng sản sàn đống đổ bất cứ chàng trài nào kia nở nụ cười mộng mị.

Một mặt khác Thiên Hoài sau khi cố bắt chuyện với Vương Minh nhưng chẳng được sự chứ ý của cậu, không tức giận mà ngược lại cười ha hả tiếp tục hỏi.

"Anh bạn cậu là Mạo hiểm giả sau?"

Vương Minh cũng không mãi im lặng hắn bắt đầu mở miệng.

"Không phải, ngươi là mạo hiểm giả?"

Vương Minh quay mặt lại nhìn Thiên Hoài.

"Đúng vậy bọn ta là mạo hiểm giả Rank B nha!" Thiên Hoài bày ra khuôn mặt chất phát hơi ngốc nói.

"..." Không tồi, rất khó đoán.

Vương Minh không biết nghỉ gì mà sau lớp mặt nạ nở nụ cười lạnh, đúng lúc này hai người Nhược Hoa và Tuấn Kiệt chạy đến Tuấn Kiệt chạy lại chỗ Thiên Hoài nói.

"Đội trưởng, hai người hạ được nó rồi?"

Thiên Hoài lắc đầu đáp lại Tuấn kiệt.

"Không phải, là do anh bạn này hạ nó... "

Tuấn Kiệt quay lại nhìn Vương Minh ánh mắt đánh giá sau đó tuông ra một câu nếu ở Tu Tiên giới hắn chắc chắn bị Vương Minh giết không bàn cải.

"Cái gì? Tên gà mờ này giết... Đội trưởng không phải do anh sơ xuất bị người ta cướp mất đó chứ!"

Binh!

Đáp lại với lời nói khiêu khích vừa rồi Thiên Hoài đưa tay kí vào đầu Tuấn Kiệt cặp cổ hắn mặt hơi ấy nấy quay lại nhìn Vương Minh nói.

"Anh bạn xin lỗi, tên này tuy ăn nói không dễ nghe nhưng không xấu."

Đúng lúc này cô nàng Nhược Hoa một bên ngồi bẹp xuất đất khuôn mặt mệt mỗi nói.

"Hông chịu đâu... Mệt chết em rồi, đội trưởng không lẻ phải đi tìm con gấu đỏ khác nửa hả"

Trong lớp mặt nạ Vương Minh đưa mắt nhìn Nhược Hoa một bộ đồ các sơ nữ thường mặc trắng từ trên xuống dưới đầu có mũ trùm tốc xám mắt xanh dương.

"Nhược Hoa đừng lười biến nửa chúng ta đi tìm con khác nhanh hoàn thành nhiệm vụ. "

Thủ Thuỷ mộng mị lên tiếng, cô bước lên trước không quên đá mắt với Vương Minh cái.

"Các người là mạo hiểm giả của Tp Sói Bạc?"

Vương Minh đột nhiên mở lời tất cả bốn người đều có thể nghe rõ là giọng một thiếu niên nhưng nó lại mang sự lạnh lẻo đáng sợ.

"Ta và các người làm một cuộc giao dịch, con gấu này của các ngươi... Các người dẫn ta đến hội"

Vương Minh lại nói.

"Cái gì? Anh bạn nói thật chứ?"

Thiên Hoài có vẻ ngạc nhiên, bởi con gấu đỏ này giá cũng phải 200 000 bạc mà kẻ trước mắt chỉ như cái phất tay.

"Thật"

Vương Minh trả lời.

"Được, chúng tôi dẫn cậu đến hội."

Thiến Hoài cười nói.

"Ha... Cuối cùng cũng được về rồi."

Nhược Hoa tay chỉnh lại quần áo nói.

"Hừ, nó vốn là của bọn ta."

Tuấn Kiệt liếc Vương Minh nói.

"Hi.. "

Thu Thuỷ che miệng cười.

Đúng lúc này Thiên Hoài lại lên tiếng.

"Tuy hơi muộn nhưng tự giới thiệu tôi tên Thiên Hoài"

Đúng lúc này Thu Thuỷ cũng bước lên cười duyên nói.

"Tôi tên Thu Thuỷ a cậu có thể gọi tôi chị Thu Thuỷ."

Nhược Hoa cũng năng động chạy lên nói.

"Cái gì chị chứ dì thì có, A em tên Nhược Hoa tuổi nhỏ nhất đội. "

Ngay sau câu nói Nhược Hoa bị Thu Thuỷ hai tay kéo hai bên má khuôn mặt hơi tức giận nói.

"Ai là dì hả.. "

"Ui.. D.. A.. Xim.. Nhỗi.. "

(Ui da, xin lỗi)

Nhược Hoa bị nhéo khuôn mặt đỏ hồng khó khăn nói.

Đúng lúc này cả ba người đều nhìn về phía Tuấn Kiệt, phát hiện mọi ánh mắt của đội nhìn về mình Tuấn Kiệt gãi gãi đầu khuôn mặt đe doạ nhìn Vương Minh nói.

"Tuấn Kiệt, biết khôn thì đừng dở trò."

Sau màng giới thiệu dài dòng phiến phức Vương Minh cũng tự giới thiệu coi như đáp lễ, hắn cũng đánh giá đội này khá cao ít nhất về mặt đạo đức nghề nghiệp.

"Vương Minh."

"Vậy chúng ta cũng nhanh chống xuất phát thôi. "

Thiên Hoài nói.

Nhóm người hết thải có 5 người tính luôn cả Vương Minh dẫn đầu là Thiên Hoài kế là Vương Minh phía sau là Thu Thuỷ và Nhược Hoa sau cùng là Tuấn Kiệt, tuy đi sau cùng nhưng tên này luôn nhìn lâm lâm Vương Minh.

Bỗng nhiên Thiên Hoài lên Tiếng hướng về Vương Minh hỏi.

"Anh bạn đến hội Mạo hiểm Giả đăng kí thành viên sau?"

"Ừ" Vương Minh trả lời.

"Ồ, vậy cậu thấy sau khi gia nhập đội tôi... Vừa hay dẫn còn một chỗ." Thiên Hoài gãi gãi đầu.

"Ta từ chối." Vương Minh trả lời.

Vương Minh trả lời ngay khiến cho Thiên Hoài hơi ngạc nhiên cả Thu Thuỷ ở phía sau cũng có chút nhạc nhiên, mạo hiểm giả thường đi theo nhóm để hạn chế thương vong và thuận lợi hơn trong chiến đấu rất ít mạo hiểm giả làm nhiệm vụ một mình.

"Ha ha... Vậy tiết quá, nếu đổi ý thì cứ đến tìm chúng tôi." Thiên Hoài cười nói.

"Hừ, làm màu." Đúng lúc này ở phía sau Tuấn Kiệt cũng quăng một câu.

Ầm.!

Cũng ngay lập tức hắn ăn trọn một quả cầu từ tay Thu Thuỷ, liếc hắn ta cái nàng nói.

"Cũng tại ngươi mà suốt mấy tháng qua không tiễn được Thành Viên mới."

"Ui ui... Đau lắm đấy, cháy hết cả tóc ta rồi." Tuần Kiệt tay so so mấy cọng tóc.

......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.