Cây trâm được các hạt châu màu đỏ đậm xuyến thành, đè trên búi tóc xanh đen của Ngu Ý. Trên mặt nàng còn ẩn hiện nụ cười ngọt ngào, trông thập phần tươi sáng đáng yêu.
Ngoài phòng bỗng nhiên phát ra một tiếng vang lớn, ngón tay đang ấn trâm của Ngu Ý khựng lại. Nâng váy, nàng vội vàng chạy ra, khẩn trương nói: “A Tưu, làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”
Phòng bếp ở bên cạnh nhà gỗ nhỏ, toàn bộ phòng hiện giờ đều đang lung tung rối loạn. Tường và mái ngói bị sụp một nửa, ánh mắt trời từ trong mênh mông sương sớm xuyên thấu tiến vào, chiếu sáng lên bụi đen trong không khí.
“Đừng tới đây.” Tiết Tưu đưa lưng về phía nàng, tiếng nói ác ý. Trong giọng nói của hắn không che giấu chút nào chán ghét, làm cho Ngu Ý không khỏi sửng sốt một chút.
Cả người Tiết Tưu căng chặt, đầu buông xuống, bả vai trong ánh sáng cùng bụi mù run rẩy. Nàng nhìn ra được, hắn đang liều mạng áp xuống cảm xúc của chính mình.
Ngu Ý có thể từ phía sau nhìn đến đôi tay đang để trên bệ bếp của hắn. Hắn đang dùng sức nên các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Trên mu bàn tay gân xanh bạo phát. Mặt bàn dùng đá xanh tạo thành ở dưới các ngón tay của hắn dần dần nứt toạc.
Trên bếp củi, nồi niêu bị nứt thành hai nửa, cháo trắng nóng bỏng bên trong đã bị bắn xuống nền đất. Hơn phân nửa cháo trắng bắn lên hai bàn tay đang nắm chặt mặt bàn.
Ngu Ý hít hà một hơi, giơ tay che miệng lại, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cua-nu-chu-lai-troi-dinh-nham-vai-ac/4199007/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.