Hệ thống biến mất Có thể phía dưới là cả đàn tang thi, hắn cứ như vậy nhảy vào… Lâm Bạch mặc kệ, không đoái hoài liền muốn nhảy xuống tìm hắn, mặc dù Cố Vọng và hắn giao tình không sâu, nhưng họ là đồng đội, một người gặp nạn, hắn làm đội trưởng không thể khoanh tay đứng nhìn. Chỉ cần chưa tìm thấy thi thể, tổng sẽ có hy vọng. Hướng Hạ vội vàng tiến lên ngăn hắn lại: "Lâm đại ca! " Lâm Bạch lách người định đẩy Hướng Hạ ra, phía sau, một giọng nói dịu dàng mang theo tiếng nức nở truyền đến: "Ngươi dừng lại, Lâm Bạch! Hắn không phải Cố Vọng, hắn không thể an toàn sống sót trong đám thi. Nàng khó khăn lắm mới ở lại được, có bạn bè có người yêu, nàng rất mong muốn được sống một cuộc đời bình yên. Nhưng đây không phải là thứ nàng đổi, đó là hệ thống để lại cho nàng. Nàng liếc nhìn xuống chân tường thành, vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng theo đó thở phào nhẹ nhõm. Lâm Bạch nhìn thấy tia sét màu tím quen thuộc trong đó, hắn không nghe thấy tiếng nổ, nhưng có thể rõ ràng biết đó là dị năng của Cố Vọng. Đau đớn thấu xương ập đến, chạy dọc qua từng tấc thần kinh của nàng. "Lộc Khê. Trời đã sáng. Thân thể nàng gầy yếu, nhưng lại kiên định như vậy, đi về phía nơi Cố Vọng biến mất. Lộc Khê nức nở nói: "Ta muốn cứu hắn, ta muốn đi cứu hắn. Nàng đi dọc theo hướng Đông Nam, trên đường đi trừ những xác tang thi ngã rạp, còn lại là những thi hài chất thành núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cong-luoc-nam-phu-phan-dien/5052745/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.