Sánh vai tác chiến
Ôn Thanh Đường hận ý quá mức rõ ràng, tựa như thanh đao nhọn đ.â.m thẳng vào Trần Long cùng đám người kia, khi những kẻ đó đối diện với ánh mắt nàng, chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, đông cứng đến không thở nổi. "Ta… Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi… "
"Xin thứ lỗi, Ôn cô nương, người tha thứ cho chúng ta đi… "
"Van ngươi, van ngươi, tha thứ cho chúng ta đi… Hắn hơi muốn cười, dù sao cũng chỉ là chút tinh hạch, chờ hắn g.i.ế.c hết đám tang thi này, tinh hạch còn lại đủ cho nàng tiêu xài cả đời. Nhưng Lộc Khê có một điểm không tài nào nghĩ ra. Trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, hai nữ nhân đối mắt, Lộc Khê thở dài một hơi, ngồi xổm xuống ngang tầm nàng. Chắc hẳn hai khẩu s.ú.n.g ngắn này cũng là do vật thể không rõ nguồn gốc trong đầu nàng cấp cho, cái giá phải trả cũng không nhỏ. "
Cố Vọng nhíu mày, hàng lông mày tuấn tú cau lại, ánh mắt tựa hồ như đầm hàn sâu thẳm tĩnh lặng. Ôn Thanh Đường vô lực chống đỡ cơ thể mình, bên cạnh truyền đến tiếng xương thịt bị xé nứt, tiếng nhấm nuốt, trong không khí lơ lửng mùi m.á.u tanh tưởi ghê tởm, trong cơn hoảng hốt, nàng lại trở về ngày hôm đó. "
"Đáng c.h.ế.t, các ngươi đều đi c.h.ế.t hết đi, đáng c.h.ế.t! Bọn họ cũng nghe thấy tiếng gào thét dần đến gần, nét mặt mọi người hiện lên sự tuyệt vọng, bất lực nhìn Ôn Thanh Đường. "
Lộc Khê kiễng chân kéo khẩu trang xuống hôn hắn một cái, bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cong-luoc-nam-phu-phan-dien/5052738/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.