Ta mến ngươi
Lộc Khê cùng những người khác trở về nhà trọ, Từ Nhất Nhất đã gọi nàng lại. Nàng mang mái tóc ngắn đầy vẻ hiên ngang, vốn dĩ dung mạo tú lệ càng thêm anh khí nhờ kiểu tóc này. Nàng mỉm cười, "Lộc Khê, ta có việc cần làm, không cần chờ ta ăn cơm. "
Lộc Khê trầm mặc nhìn nàng, đôi mắt Từ Nhất Nhất tràn đầy sự kiên quyết. Lộc Khê lên tiếng: "Nhất Nhất, ta đi cùng ngươi. "
Lộc Khê gật đầu "ừ" một tiếng, rồi lại trầm mặc không nói. Nàng muốn Tùy Tây c.h.ế.t dưới tay mình, chứ không phải bị căn cứ thống nhất xử quyết. Thế nhưng nó có thể cảm nhận được, tâm trạng của ký chủ lúc này rất tệ, dường như. 003 muốn nói cho nàng biết, kỳ thật ngươi đi rồi hắn cũng sẽ không nhớ ngươi, đối với hắn không có gì gọi là đả kích cả. Nhưng không lâu sau, nàng phải rời bỏ họ để trở về thế giới của mình. Sáng ngày hôm sau, Lộc Khê mơ màng tỉnh dậy khi trời đã gần mười giờ. Sau này nếu chúng ta chia xa thì phải làm sao? "
Giọng nói của hắn mát lạnh, tựa như thấm vào tai Lộc Khê. "
003 nghi hoặc: "Vì sao? Phát hiện ra ý nghĩ của nàng, 003 nói: "Ký chủ, ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không ngươi sẽ bị điều về để đột tử. Trừ Lộc Khê tự mình, không ai có thể nhớ rằng nàng đã từng đến. Hắn có chút không biết làm sao, nắm lấy cánh tay nàng giúp nàng mặc chiếc áo bông, kéo khóa kéo chặt lại. . 003 trong đầu Lộc Khê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cong-luoc-nam-phu-phan-dien/5052724/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.