"Muốn bọn chúng c.h.ế.t! "
Cố Vọng ghét bỏ vung tay gạt Trình Tuệ đang ôm chân hắn ra, mắt thấy đám tang thi đã bò lên sườn núi xông đến, hắn tụ dị năng, trực tiếp đ.á.n.h bay toàn bộ tang thi trên sườn núi. Hắn không muốn g.i.ế.c chúng, dù sao lát nữa còn muốn giữ lại để xem trò vui mà. "Cố Vọng! Thật sự muốn như vậy sao? "Là ngươi à… Cố Vọng ngẩng mắt nhìn hắn, mặt tràn đầy chế nhạo, "Lâm Bạch, đám người này lại muốn để cả bạn gái nhỏ của ngươi cùng bị tang thi ăn thịt đó. Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào trong viện, Cố Vọng mặc áo khoác đen, dáng người cao lớn thẳng tắp, hơn nửa khuôn mặt bị bóng tối che khuất, một nửa khuôn mặt lộ ra dưới ánh sáng u ám. Lâm Bạch thở dài, phóng dị năng thiêu rụi mấy chục cái xác tang thi, chỉ còn lại đầy đất tinh hạch trong veo sáng lấp lánh. ***
Lộc Khê và mọi người tạm thời tìm một căn nhà ở tạm trong thôn này, từ từ hồi phục dị năng đã hao tổn của mình, tiện thể bàn bạc xem họ phải đi đường vòng qua đám tang thi để đến phòng thí nghiệm như thế nào. Cố Vọng một mình đứng đó, dò xét nàng một lát, hỏi: "Sao vậy? "
Giọng Lộc Khê yếu ớt truyền đến, dị năng của nàng đã khô cạn mà ngất đi, vừa mới tỉnh lại, giờ toàn thân vô lực. "Đau sao? "
Nghe vậy, cái đầu đang ủ rũ của nàng lập tức ngẩng lên, trong mắt lộ ra chút ánh sáng hưng phấn. Nàng đã thấy? Trừ Từ Nhất Nhất, những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cong-luoc-nam-phu-phan-dien/5052711/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.