Lộc Khê sống trong khu dân cư ở vùng ngoại ô, vì là khu cao cấp an ninh nghiêm ngặt, lại vài tòa nhà mới bàn giao chưa lâu, đa số phòng ốc còn đang trong giai đoạn sửa chữa, nên số lượng tang thi trong khu dân cư không nhiều. Bây giờ vẫn chưa bị cúp điện, cổng khu dân cư và thang máy vẫn hoạt động bình thường. Hứa Kiều Vận thay Lâm Bạch lái xe, Lâm Bạch mở cửa sổ, thỉnh thoảng ném một quả cầu lửa ra phía sau để tránh quá nhiều tang thi bám theo. Lộc Khê nhìn cây côn bóng chày trong tay, lặng lẽ dùng nó liên tục đ.á.n.h vào những con tang thi tiến đến gần, trong khi đó, cô chỉ ngưng kết được một mũi băng nhỏ xíu dù đã dùng hết sức lực. Cố Vọng thức tỉnh dị năng ngày đầu tiên đã có thể ngưng tụ lôi đoàn lớn bằng nắm tay, Lâm Bạch chỉ sau vài ngày ngắn ngủi đã có thể tạo ra hỏa cầu, còn dị năng chữa trị của Hứa Kiều Vận thì ngày càng thuần thục hơn. Cố Vọng khịt mũi khinh thường, cười chế nhạo liếc Lộc Khê một cái, uể oải thu chân dài đang bắt chéo lại. "Ừm. . Lâm Bạch và Hứa Kiều Vận cũng sốc như Lộc Khê. Nghĩ đến một khả năng, Lộc Khê lập tức mở to đôi mắt tròn linh hoạt. Thối hơn cả cá ươn để mười năm! Ba người Cố Vọng: ". Lộc Khê ngẩng đầu nhìn Cố Vọng một cái, hắn tựa vào cửa, thần sắc thư thái, khóe miệng mỉm cười nhìn nàng. "
"Rầm! Lộc Khê có chút tức giận, "Ngươi không có chuyện gì sao lại không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cong-luoc-nam-phu-phan-dien/5052701/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.