An Liên tức giận gì cái gì mà Tử Nhiên được người đàn ông giàu có yêu thương luôn vây quanh cô ta như thế chứ.
An Liên cô ta từ nhỏ là trẻ mồ côi , khi lớn lên thì xinh đẹp ,khi cô ta đủ mười 18 tuổi trại trẻ mồ côi cũng không nui cô ta nữa , gì cô ta đã đủ tuổi làm việc.
Cô ta phải bất đầu tìm kiếm công việc nhẹ nhàng mà làm , vừa phải lo học phí tiền trường , rồi phải lo tiền nhà tiền ăn nào đủ đâu vào đâu chứ , nên cô ta đã bước chân vào đường cùng mà sa ngã đi làm việc đó.
An Liên cô ta thì sau chứ, ngày ngày phải làm chiều lòng mấy lão già bụng to kiếm tiền , cô ta nghĩ tới đây càng thêm tức giận.
Mỗi khi An Liên cô ta cặp kè với mấy đại gia có tiền , thì cô ta bị đánh đập giày vò đủ kiểu.
An Liên cô ta phải phục vụ những lão khó tính , thích hành hạ người khác.
Cô ta bị biết bao nhiêu người hành hạ ra vào bên trong cùng một lúc , giày vò thân sát kiều mị của cô ta.
Cô ta nghĩ tới thôi là căm ghét Tử Nhiên hùng hực rồi , hôm nay nhất quyết cô ta phải bắt Tử Nhiên niếm mùi đao khổ khi bị mất tất cả , nghĩ thôi đã làm ả vui vẻ mà cười to lên.
" ha...Tử Nhiên hôm nay tôi sẽ cho cô mất tất cả" nói rồi An Liên cô ra móc điện thoại ra bấm số điện cho vài người.
" alo....là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cong-luoc-nam-chu/175810/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.