Sáng hôm sau, theo thói quen Dương Thiên Luân lật đật thức dậy. Vừa mở mắt ra, trước mắt hắn đã có một cái đầu nhỏ đang nằm trong lòng ngủ ngon lành.
Hắn nhìn Trương Gia Bảo thật lâu, bất giác cười ra tiếng. Thì ra đây không phải là mơ, anh ấy đã trở lại.
Dương Thiên Luân vội vàng mà nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng mình, cảm nhận từng chút từng chút sự sống của cậu.
Đây là anh Bảo Bảo của hắn, anh của hắn con sống. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ướt hết cả gối.
Mãi đến khi Trương Gia Bảo cảm thấy tóc mình có hơi ươn ướt mới từ từ tỉnh giấc. Vừa thức dậy đã thấy em trai của mình khóc đến đáng thương, tình anh trai bỗng bộc phát.
Cậu ôm lấy mặt hắn, chu chu miệng nói: " Luân, sao em lại khóc vậy?".
Dương Thiên Luân cảm thấy cái ôm quen thuộc càng khóc nhiều hơn, hắn cố gắng ngăn nước mắt lại nói: " Không có gì ạ. Chỉ là.em cứ nghĩ, em cứ nghĩ anh đã...huhu".
Trương Gia Bảo với kinh nghiệm nuôi hai thằng con lớn lên, dùng hết những gì mình biết dỗ cho em bé Luân cuối cùng cũng dừng khóc.
Cậu vẫn duy trì tư thế ôm hắn, nói: " Không có chuyện gì nữa. Em chẳng phải còn ở đây sao? Sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, nên là Luân đừng buồn nữa nha".
Dương Thiên Luân trong lòng chỉ đợi cậu nói câu này, hắn cong mi cười nói: " Dạ. Anh hứa rồi đấy, anh đừng rời xa em nữa ".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cong-luoc-cua-phao-hoi/2992667/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.