Trương Gia Bảo nhanh chóng đuổi kịp Dương Hoài An, cậu nắm tay hắn ôm hắn vào lòng. Giọng cậu nhẹ nhàng thủ thỉ : " Đã không sao rồi An ca ca. Mọi chuyện đã kết thúc".
Dương Hoài An ôm chặt cậu thật lâu mới ngẩn đầu lên nói: " Ta không sao. Chỉ là ta không ngờ ông ấy chính là nguồn gốc khiến nổi đau khổ của ta bắt đầu".
Hắn ngừng lại một chút nói tiếp: " Có lẽ ông ấy không biết rằng người yêu ông ấy thật lòng, đã bị ông bị ông ấy gián tiếp giết chết rồi".
Trương Gia Bảo ở lại an ủi trái tim đã tổn thương của hắn. Đến khi Trương Kiên tìm đến trời cũng đã tối đen. Lúc này hai người mới buôn ra.
Trước khi về, cậu xoa đầu hắn, nở nụ cười:" Không sao cả chẳng ai có thể làm gì huynh được nữa. Huynh còn ta mà, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh huynh".
Trái tim như được ai đó ôm vào mà trở nên ấm áp. Vô thức mở nụ cười nhìn cậu gật đầu, lại gần hôn lên trán cậu: " Ta đã biết".
Lão hoàng đế bệnh nặng không dậy nổi. Chỉ có thể an bài cho Dương Hoài An thay mình đảm đương chuyện triều chính. Ông ta biết quả báo đã tới như lời Như Phi nói rồi.
Lão hoàng đế mệt mỏi nằm trên giường. Từ từ cơn buồn ngủ bao chùm ông ta, hôm ấy ông ta nằm mơ trong giấc mơ bản thân ông và tiên hoàng hậu vẫn còn ở phủ hoàng tử.
Trong mơ, nàng cười dịu dàng nhìn ông: " Điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cong-luoc-cua-phao-hoi/2990288/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.