Chương trước
Chương sau
Mặt Vân Duật đầu bên kia không nhịn được co quắp, nụ cười bỉ ổi trên môi cũng không giữ được.
- Phụttt....haha.
Lạc Dư bật cười, Nhan Mặc nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cậu tâm trạng cũng tốt lên không ít.
- Lạc...Lạc Lạc, cậu cười cái gì a?
Trước khi vào nhóm Lạc Dư đã nhắc cậu ta, không được gọi tên thật chỉ được phép gọi tên nhân vật trong game.
Chậc,
Cậu ta không ngờ người mình nhận làm lão đại lại là một trong số những đại thần đứng đầu bảng server, thảo nào đánh đỉnh như vậy.
Doãn Phong ngồi trước máy tính vuốt cằm suy nghĩ, mắt nhìn người của cậu ta thật tốt. Lạc Dư điều khiển nhân vật của mình đi qua đi lại, nhịn cười nói:
- Chúng ta nên vào trận thôi, thời gian cũng không còn sớm, chơi xong tôi còn phải về nhà nữa.
Người khác nói Nhan Mặc có thể không thèm để ý tới nhưng chỉ cần Lạc Dư nói câu nào thì hắn chắc chắn sẽ nhớ kĩ.
- Được, chúng ta vào trận thôi.
Vân Duật lúc này cũng hồi thần, hắn ta giả bộ khóc nức nở, ủy ủy khuất khuất nói:
- Tiểu bảo bối Doãn Doãn thật tàn nhẫn, tôi...
- Ngừng.
Doãn Phong chưa để hắn nói xong đã ngắt lời, cậu ta hừ lạnh:
- Cút đi, lèo nhà lèo nhèo chẳng khác gì đàn bà.
Đột nhiên cậu ta nghĩ đến cái gì đó giật mình thốt lên:
- Nha, không lẽ cậu nằm dưới.
- Khục...
Lần này thì Nhan Mặc cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, hắn dùng ánh mắt ta hiểu, cái gì ta cũng hiểu cả mà nhìn người đang ngồi bên cạnh.
May ghê, hôm nay tự nhiên hắn nổi hứng gọi tên này đến nhà mình chơi, nếu không thì cũng không thấy được một màn đặc sắc như vậy, ôi, nhìn cái mặt kìa, đáng thương thật đó, haha.
- ....
Vân Duật cả người cứng còng, mặt hắn sị ra, môi cũng bĩu lên khó chịu nhìn nhân vật của Doãn Phong.
- Doãn Doãn ~ cậu thấy tôi như này giống nằm dưới sao.
Hắn muốn Doãn Phong thu lại những lời vừa nói, hắn rõ ràng nằm trên mà, không ít người vì hắn mà chết mê chết mệt đâu.
- Xì, mặt cậu đâu, sao tôi không thấy, tôi chỉ thấy mỗi nhân vật yếu xìu của cậu thôi à.
Trận chiến bắt đầu, Vân Duật không từ bỏ, hắn lẽo đẽo chạy theo Doãn Phong cố gắng chứng minh mình đủ khả năng đè cậu ta.
- Tôi nói thật đó, tôi nằm trên, của tôi thuộc hạng siêu khủng luôn đó.
Lạc Dư đi cùng Nhan Mặc cứ hi hí cười. Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai:
- Của tôi khủng hơn của hắn.
- Hả??
Lạc Dư ngây ra, sao Mặc Mặc đại thần cũng muốn khoe hàng thế này, lúc trước rất nghiêm chỉnh cơ mà.
- Ầy.
Doãn Phong nghe thấy lời Nhan Mặc nói, hắn vui vẻ.
- Vô Danh ~ sao ngươi không nói gì nữa a, người ta đang nói hàng của ngươi "bé" kìa, hắc hắc.
Nhân vật của Vân Duật đứng khựng lại, người thật lúc này còn đang mải mắt to trừng mắt nhỏ với tên kh*n ki*p nào đó.
- Nhan, Mặc..cậu đừng có chõ mõm vào được không hả?
- Ok.
Nhan Mặc giơ tay ra hiệu, Vân Duật nhận được lời khẳng định của hắn mới trở lại điều khiển nhân vật của mình chạy theo Doãn Phong giải thích.
- Doãn Doãn, đừng nghe tên đó nói, của tôi lớn hơn của hắn rất nhiều, đảm bảo sẽ khiến em không xuống được giường.
Lạc Dư nghe bọn họ nói mặt già đỏ lên, không phải do chủ đề cái đó làm cậu xấu hổ mà là do cậu nhớ đến chiều hôm nay ở trường, cái thứ đó của Nhan Mặc... ừm, thật To.
- Lạc Lạc đừng nghe tiểu tử kia nói bậy, của tôi to hơn của nó.
- ...
Vân Duật đang hí hửng khoe tiểu bảo bối của mình lập tức câm nín.
- Người anh em, cậu đây là đang muốn chống đối tôi đấy à.
Vân Duật tắt mic quay sang đối chất với Nhan Mặc, dù gì trong kia vẫn còn có Lạc Dư trấn giữ, họ sẽ không thua được.
- Đâu có.
Nhan Mặc nhún vai nói, Vân Duật nghiến răng nghiến lợi:
- Vậy thì đừng so to nhỏ với tôi nữa được không.
- Cái này thì không được.
Nhan Mặc điều khiển nhân vật của mình đánh đổ trụ kẻ địch nghiêm túc nói, Vân Duật trợn mắt:
- Tại sao?
- Hừ, cậu biết khoe hàng cho vợ tương lai nhìn không lẽ tôi không biết, lỡ đâu Lạc Lạc thật sự nghĩ rằng tôi nhỏ, không chịu yêu tôi thì sao.
Vân Duật tức điên lên, hắn chống nạnh:
- Tôi nói nhé, cái này chỉ là bốc phét thôi mà, có cần phải làm căng như thế không.
Nhan Mặc mặt không biểu cảm, nói:
- Tóm lại không được là không được.
Lúc này giọng của Doãn Phong vang lên, cậu ta giết chết một tên địch rồi đi vòng vòng quanh nhân vật của Vân Duật.
- Này Vô Danh, rốt cuộc là cậu to hay Mặc thần to vậy.
Cậu ta cắn chặt không chịu thả đề tài này, haha, trò vui thì không nên kết thúc sớm, nên để mọi người cười thỏa thích nha. Lạc Dư mặc kệ bọn họ, cậu nhìn ra bên ngoài, ừm, sắp tối hẳn rồi, chơi nhanh rồi về thôi.
Lạc Dư chạy trước dẫn địch, Nhan Mặc không hề chậm chạp nhanh chóng đuổi theo sau hỗ trợ.
Vân Duật cắn môi,
- Thì của Mặc Mặc to hơn một chút, một chút xíu xíu thôi, của tôi vẫn thuộc hàng khủng đó.
- Ohhhh, hóa ra là nhỏ hơn người ta.
Doãn Phong đắc ý cười, Vân Duật tức giận:
- Cũng chỉ bé hơn có chút xíu, vẫn thừa sức làm cậu s.u.o.n.g mà.
Doãn Phong hất hất tóc, vẻ mặt thiếu đánh của cậu ta dưới ánh đèn càng thêm chói mắt.
- Tôi, không, tin.
Dù biết mình là thẳng nam nhưng Doãn Phong vẫn không nhịn được muốn trêu chọc tên Vô Danh kia.
- Cậu...
Từ trước đến giờ toàn là hắn đi chọc người khác tức điên, giờ lại bị người tên Doãn Doãn này nói đến á khẩu.
Vân Duật vò đầu, m* ki*p, gặp phải đối thủ rồi, hắn phải luyện cái mồm tốt hơn nữa mới được, tức chết mất.
- Gà nhỏ ~ sao không nói gì nữa vậy.
Doãn Phong nhếch miệng nói, Vân Duật cắn răng giả bộ đau đớn lắm.
- Hức, hức, tôi không chơi với Doãn Doãn nữa đâu, Doãn Doãn toàn bắt nạt tôi, huhu.
- ...Ờ?
- Hức, không được gọi tôi là gà nhỏ, tôi là gà lớn, gà siêu to khổng lồ, cấm cậu nói tôi như vậy.
Doãn Phong đần mặt,
- Ặc, được, cậu là Gà siêu to khổng lồ, không phải gà nhỏ.
Cậu ta chẹp miệng, không nên chấp người mắc bệnh ở chỗ đó a, lỡ đâu dây thần kinh nào đó chạm vào nhau thì lại khổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.