Chương trước
Chương sau
Quân Minh Tịch lau nước mắt, Lạc Dư xoa xoa mặt, cậu nhìn hắn lạnh lùng,
- Đừng có giả vờ, qua một bên đứng.
- Ồ.
Quân Minh Tịch cúi đầu đi đến trước một cái cậu úp mặt vào, thỉnh thoảng hắn lại lén lút nhìn Lạc Dư một cái nhưng bị cậu hung ác trợn mắt nên không dám nhìn nữa.
Ân Vũ cười gượng,
- À, ừm...Lạc Dư, giờ chúng tôi muốn vào B thị, cậu đi cùng không.
Lạc Dư gật đầu,
- Tôi cũng muốn đến đó, chi bằng chúng ta cùng nhau đi, cậu thấy thế nào.
Mắt Ân Vũ sáng lên,
- Được, được chứ.
Lạc Dư cũng cười,
- Quân Minh Tịch, cậu qua đây.
"..."
Lạc Dư nghiến răng lặp lại,
- Quân Minh Tịch, cậu, qua, đây, cho, tôi.
- Hức..ư..
Quân Minh Tịch hai tay vò vò áo đi tới,
- A Dư...
Những người còn lại trong đội cũng bị bộ dạng này của hắn thuyết phục, Vu Linh đau lòng tức giận nhìn Lạc Dư,
- Ngươi thật quá đáng, sao lại đối xử với Minh Tịch như vậy a.
- Ha...
Lạc Dư cười đểu,
- Cô biết cái gì mà xen vào, có tin tôi đánh chết cô không.
Vu Linh cũng không chịu thua,
- Ngươi dám.
"CHÁT"
Quân Minh Tịch không một chút nương tình tát cô ta một cái, Vu Linh ngây người nhìn hắn,
- Ngươi..ngươi..
Quân Minh Tịch không thèm cho cô ta một ánh mắt,
- A Dư, mau khen ta đi.
Đôi mắt cún con lấp la lấp lánh nhìn Lạc Dư,
- A Dư?
Lạc Dư hồi thần, cậu chỉ dọa Vu Linh chút thôi mà, cái tên này.
- Ừm, rất ngoan.
- Không phải cái này.
Quân Minh Tịch dường như thật sự quên mất mình đã ngoài 20 rồi, hắn vùng vằng, ngồi bệt xuống đất gào lên,
- A Dư phải khen ta như này nè...
Quân Minh Tịch đếm ngón tay,
- Tịch đại vương thật uy mãnh, thật ngầu, soái chết người, không bị mĩ sắc mê hoặc @$&#@%....
"Bốp"
Lạc Dư nổi điên,
- Cậu nói thêm câu nào nữa là tôi THIẾN cậu đó.
Tay cậu vẫn cầm thanh chủy thủ dính máu, Quân Minh Tịch im bặt, hai tay theo bản năng che đũng quần,
- A Dư ~ cậu muốn đánh cô ta mà.
Lạc Dư vuốt mặt,
- Thế tôi kêu cậu đánh à, hả?
Quân Minh Tịch vênh mặt nói:
- Vợ muốn đánh người thì chồng đương nhiên phải xung phong trước.
Ngừng một chút hắn lại nói, giọng hắn có chút khàn khàn nhưng không có lắp ba lắp bắp, ngập ngừng từng chữ một như trước nữa.
- Mà mặt cô ta bẩn lắm, A Dư xem nè.
Quân Minh Tịch đưa bàn tay dính đầy phấn đến cho Lạc Dư nhìn,
"..."
"..."
Mọi người câm lặng, Ân Vũ nhịn cười nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Vu Linh sắc mặt lạnh băng nhìn Lạc Dư, dám làm cô ta mất hết thể diện trước mặt nhiều người như vậy, Lạc Dư sao? ngươi cứ đợi đấy.
Căn cứ B thị,
- Ân Vũ, là cậu sao.
Một người quân nhân cười ha ha nói, Ân Vũ cũng cười,
- Đúng vậy, vừa mới làm nhiệm vụ trở về.
- Ha ha, được rồi, vào đi không cần kiểm tra.
- Vậy cảm ơn Tam ca nha.
- Không có gì.
Lạc Dư kinh ngạc, xem ra tên nhóc Ân Vũ này rất có tiếng nói trong căn cứ a, lúc đầu cậu còn muốn lợi dụng bọn họ để giúp Quân Minh Tịch vào trong, nhưng giờ không cần nữa rồi.
- Đi thôi.
5 chiếc xe lần lượt tiến vào, dừng lại trước cửa dong binh đoàn Thanh Long,
- Lạc Dư, dù gì cậu cũng chưa có chỗ ở, chi bằng ở lại đây đi, thế nào.
Lạc Dư suy nghĩ,
- Ừm, được.
Ân Vũ vui vẻ kéo Lạc Dư đi đăng kí thành viên mặc kệ Quân Minh Tịch đang giả nai đứng một góc.
- Đây là chỗ tôi sắp xếp cho hai người, tôi có việc rồi, mai gặp.
- Tạm biệt.
Lạc Dư vào phòng đóng cửa lại, hình như cậu quên cái gì đó thì phải, là gì ta.
"..."
Quân Minh Tịch vẫn đi sau hai người từ nãy tới giờ, hắn nhìn cánh cửa khép chặt trướng mắt giơ chân đá nhẹ một cái, lầm bầm:
- Để xem bao giờ cậu mới nhớ ra Quân Minh Tịch này.
Lạc Dư nghĩ không ra, cậu vứt nó ra sau đầu, mở cửa đi tắm,
Rào rào
Thoải mái ghê.
Cậu tắm xong liền lấy đồ ăn trong không gian ra ngồi ăn, Quân Minh Tịch ngoài cửa đi đi lại lại, có người đi qua hóng hớt hỏi:
- Sao cậu không vào phòng đi, có chuyện gì sao.
Quân Minh Tịch hừ lạnh,
- Chưa thấy vợ dỗi chồng bao giờ sao, CÚT.
Quân Minh Tịch âm dương quái khi nói, hắn nhìn cánh cửa vẫn không có dấu hiệu muốn mở ra giống như đang nhìn kẻ thù không độ trời trung với mình vậy.
Màn đêm dần buông xuống, Lạc Dư ngáp một cái trèo lên giường ngủ,
Hửm?
Quân Minh Tịch đâu?
Cơn buồn ngủ bay sạch, Lạc Dư vội vàng ngồi dậy chạy ra bên ngoài,
Cạch
Cửa vừa mở ra đã đối mặt với ánh mắt oán phụ của Quân Minh Tịch, Lạc Dư cười gượng,
- Hờ hờ, Tịch địa vương, tại tôi quên mất, mau vào, mau vào.
Quân Minh Tịch bị kéo vào trong phòng, Lạc Dư để hắn ngồi xuống ghế rồi đứng gãi đầu không biết phải dỗ như nào.
- Hừ.
Quân Minh Tịch bất tri bất giác đưa tay sờ bụng, Lạc Dư bừng tỉnh,
- Tịch đại vương, để tôi chuẩn bị bữa tối cho ngài.
Cậu lấy một đống tinh hạch cấp 2 cùng vài viên cấp 3 rửa sạch để vào đĩa, lại lấy thêm một cốc linh tuyền,
- Tịch đại vương, mau ăn thôi, đừng giận tôi nữa nha.
Lạc Dư cười hì hì chạy đến bóp vai cho hắn, Quân Minh Tịch bắt đầu ăn, hắn còn chưa tha thứ cho thằng thấy sắc quên bạn này đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.