Chương trước
Chương sau
Màn đêm buông xuống, trong quán bar lớn nhất tinh tế,
- Nào, cạn li.
Tất cả 12 người đồng thời nốc cạn li rượu trong tay,
- Lão đại, hiếm khi cậu được đi chơi, tôi kính cậu một li.
- Được, tới.
"Ừng ực"
Tửu lượng của Lạc Dư thật sự quá tệ, mới uống được vài cốc mà mặt đã đỏ bừng mê người,
*im lặng*
*im lặng *
Người đến quán bar đa phần là Alpha hoặc beta, rất ít khi có omega đến nơi này mua vui, hơn nữa, mùi tên omega này, thật thơm a.
Trong mắt những tên Alpha ánh lên tia chiếm hữu cùng dục vọng nồng đậm. Pheromone - Tin tức tố của đám Alpha thi nhau bùng phát.
- Hử?
Lạc Dư cảm thấy hơi khó chịu nhưng nó không hề ảnh hưởng gì nhiều đến cậu, chỉ một chút là hết luôn.
- Lão đại, cậu không sao chứ.
Mấy người Cảnh Du nhìn lão đại của mình, sắc mặt họ mỗi lúc một đen, Pheromone bùng phát đối kháng lại mấy tên cố ý khiêu khích kia,
- Hự.
Alpha cũng phân chia đẳng cấp, mấy tên đó vậy mà không một ai có cấp bậc vượt qua 11 người Cảnh Du,
- Ha, phế vật.


Viết gì đó
- Ngươi..




Cảnh Du chế giễu, một thiếu niên cách ăn mặc có chút phản nghịch âm trầm nói:
22

- Hừ, các ngươi biết ta là ai không mà dám hỗn xược như vậy.
Cảnh Du bĩu môi,
- Xì, lại là một tên chỉ biết dựa vào gia đình.
- Ngươi..ngươi..Anh trai của ta là thiếu tướng, các ngươi chết chắc.
Cảnh Du mặc kệ hắn,
- Chúng ta uống tiếp.
Lâm Dương tức giận hét lớn,
- Người đâu, bắt mấy tên này lại cho ta.
Người trong quán bar cũng không dám đắc tội với hắn ta, người của Lâm Dương từ bên ngoài nhao nhao tiến vào bao vây lấy đám người Lạc Dư.
- ĐÁNH.
Lâm Dương hét lên, tổng cộng hơn ba mươi người đồng thời xông lên,
- Hừ, một đám ô hợp mà muốn bắt bọn tao.
Lạc Dư chân này sọ chân kia đứng dậy phất tay với mấy người Cảnh Du,
- Lần này để tôi cho các cậu thấy năng lực của tôi, đừng quên tôi giỏi nhất là gì a, đánh nhau, ha, đây là sở trường của tôi đó.
Mặt mấy người Cảnh Du hung hăng co rút, lúc nhỏ đúng là vậy nhưng bây giờ,...
- Vậy được,..
Mấy người họ liếc mắt âm thầm quyết định, nếu lão đại đánh không lại thì họ sẽ lên,
Lạc Dư cầm chai rượu trên tay,
- Lên hết đi.
"Lạch tạch "
Chai rượu dần bị đông cứng tỏa ra khí lạnh thấu xương,
"Cong"
"Bốp"
"Choang"
Lạc Dư cứ nhằm vào đầu đám thuộc hạ Lâm Dương mà đập, từng nhát từng nhát đem bọn chúng đánh đến bất tỉnh, sàn nhảy nhuốm đẫm máu, những tên Alpha lúc đầu chế giễu Lạc Dư đều im thin thít,
Mẹ ơi
Đây là omega sao
Cảnh Du cứng nhắc,
- Lão đại của chúng ta đúng là...Uy...Vũ.
Mấy người còn lại cũng gật đầu, thật ra lúc trước họ đúng là đã khinh thường Lạc Dư, cũng không còn coi cậu là lão đại của mình nữa, họ nghĩ, đường đường là một Alpha cấp cao sao có thể nghe lệnh của một omega chứ.
Nhưng...
Lạc Dư tuy bước chân có chút rối loạn không vững, nhưng mỗi lần cậu đều hoàn hảo tránh được đòn tấn công của đám thuộc hạ Lâm Dương,
- A.
Lại thêm một tên vỡ đầu, Lạc Dư lại cầm thêm một chai rượu khác,
- Hì hì.
Lạc Dư cười, nếu không tận mắt chứng kiến thì những người ở đây đánh chết cũng không tin, một omega xinh đẹp, mê người giống như thiên sứ lại là một kẻ máu lạnh,tàn nhẫn, giết người thành thục như vậy.
Chưa đến vài phút Lạc Dư đã giải quyết xong hơn 30 người, cậu bước được bước không đi về chỗ mình,
- Nào, uống, uống...
- Đúng, cạn li..
Cả quán chỉ có mỗi đám bọn họ là thản nhiên uống rượu, người quản lí không biết phải làm sao,
- Cứ để như vậy là chết người thật đó, mà chúng còn là Alpha, chuyện này mà lộ ra ngoài chúng ta đóng cửa là vừa.
Lâm Dương trốn đến một góc, không biết hắn đang nói chuyện với người nào đó.
15 phút sau,
Lâm Minh Trạch sắc mặt lạnh lẽo đem theo người đứng trước cửa quán bar, cha nuôi của hắn muốn hắn đến giúp Lâm Dương.
Lăng Triệt bên cạnh cũng không nhịn được nói:
- Đánh nhau mà cũng phải ép chúng ta từ trong quân doanh chạy về giải quyết, tên Lâm Dương đó đúng là phế vật trong phế vật.
Lâm Minh Trạch lạnh nhạt nhìn hắn,
- Chuyện gì không nên nói tốt nhất đừng nói, nó mà truyền đến tai người đó thì ngươi không giải thích được đâu.
- Vâng, thưa thiếu tướng.
Lâm Minh Trạch vừa bước vào thì có một bóng đen lao đến,
"Rầm"
Lăng Triệt hất văng người đó ra,
- Anh, anh, là em, Lâm Dương.
Lâm Minh Trạch phất tay, Lăng Triệt hiểu ý ra hiệu, người đằng sau tiến lên đỡ lấy Lâm Dương.
- Anh, chính là bọn chúng đánh em.
Tầm mắt Lâm Minh Trạch từ đầu đến cuối đều đặt trên người omega duy nhất ở đây, nhiệt độ xung quanh hạ xuống, Lâm Dương tưởng anh hắn vì hắn ta nên đắc ý hếch mặt lên với đám người Cảnh Du,
- Đưa Lâm Dương về trước đi.
- Ơ...khoan đã...anh..anh.
Lâm Minh Trạch bước đến trước mặt 12 người, hắn nhếch miệng,
- Đã lâu không gặp.
- Ngài là..
Hương rượu vang, Lạc Dư đứng dậy, cậu mơ hồ đi đến ôm lấy Lâm Minh Trạch, rượu vang của cậu, ừm.
- Lâm Minh Trạch.
"..."
"..."
- Là cậu.
Hai mắt mấy người sáng lên, Cảnh Du đang muốn tiến lên kéo Lạc Dư trở lại chỗ ngồi thì bị Lâm Minh Trạch ngăn lại,
- Tôi đưa cậu ấy đi trước, lúc nào rảnh tụ họp sau.
Nói xong hắn liền nhấc bổng Lạc Dư lên bế đi,
"Dám đến mấy nơi như thế này"
"A Dư, lần này em chết chắc"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.