Nguyên Quân Bạch nhìn thiếu niên trước mặt, y run rẩy hỏi:"Có... thật là... cha...không?", thiếu niên ấy cũng ngạc nhiên nhìn y, cuối cùng hắn nhẹ gật đầu. Hai dòng lệ xuất hiện trên khuôn mặt thanh lãnh của y, Nguyên Quân Bạch chạy đến ôm lấy thiếu niên ấy.
Nguyên Vu Hàn ôm lấy y, hắn vuốt ve tấm lưng run rẩy của y cười nói:"Đã lớn như vậy rồi mà còn khóc lóc.", Nguyên Quân Bạch tựa cằm lên bờ vai của hắn vừa rơi lệ vừa cười, y không biết cảm xúc bây giờ của mình là gì, buồn vui lẫn lộn, không phân biệt được.
Vũ Học nhìn khung cảnh đoạn tụ gia đình trước mặt khiến hắn cảm động, hắn mới hiểu ra tình thân mới là thứ quan trọng không thể thiếu.
Nguyên Quân Bạch cảm nhận từng nhịp thở của người mà y ôm. Một lúc sau, y buông khỏi người Nguyên Vu Hàn, y lấy tay áo lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt, Nguyên Quân Bạch nhìn người trước mặt hỏi:"Sao người lại đến nơi này?"
Nguyên Vu Hàn lắc đầu nói:"Ta cũng chẳng biết.", Nguyên Quân Bạch nhìn sang Vũ Học, hắn cũng lắc đầu, Nguyên Quân Bạch lại nhìn sang Nguyên Vu Hàn nói:"Người có thể kể cho bọn con quá trình trước khi người xuyên đến đây không?"
Nguyên Vu Hàn lập tức đem chuyện mình đi tìm Nguyên Quân Bạch ra, sau khi biết y mất tích, hắn lập tức xin nghỉ việc đi tìm khắp nơi trong thành phố, hắn cũng nhờ cảnh sát tìm giúp. Tìm suốt ba năm vẫn không thấy con mình, hắn tuyệt vọng đi về nhà. Hắn về nhà liền biết hết tất cả mọi việc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-chua-lanh-cua-nam-phu/541176/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.