Chương trước
Chương sau
Nguyên Quân Bạch chậm chậm rời khỏi núi băng Song Băng, y xuất quan gần như mọi người đều không biết. Nguyên Quân Bạch theo con đường mòn trở về Dương Mặc, thời điểm y xuất quan đến mùa hạ cũng thời điểm của hoa oải hương nở.
Ven đường vô số loài hoa nở, hoa oải hương cũng là loại hoa mà y yêu thích nhất. Đi qua hoa oải hương, y cảm thấy rất bình yên.
Nguyên Quân Bạch nhanh chóng đến Dương Mặc, y đứng giữa sân nhìn cảnh vật trước mặt, bao năm vẫn không đổi. Không biết Phong nhi và huynh đệ Hạ Thanh như thế nào rồi?
Lúc này, bỗng có đôi tay rắn chắc ôm lấy eo y từ phía sau, hơi thở quen thuộc thổi qua tai y, cằm đối phương để lên bờ vai y ủ rũ nói:"Sư tôn, người có biết con nhớ người rất nhiều không?"
Âm thanh vô cùng trầm thấp, êm tai khiến tai y có chút hơi ngứa. Nguyên Quân Bạch nhẹ vỗ vào đôi tay đang ôm lấy eo mình cười nói:"Phong nhi, đừng làm nhũ nữa."


Cố Phong nghe xong, trong lòng hắn có chút buồn bực, hắn chậm chậm buông tay. Nguyên Quân Bạch quay người lại, người trước mặt y đã lớn rồi đã không còn là hài tử thích bám y, thiếu niên trước mặt đã cao bằng y, Nguyên Quân Bạch không dám nghĩ sau này thiếu niên này còn cao đến đâu nữa.
Thiếu niên trước mặt y có khuôn mặt tuấn tú không còn khuôn mặt hài tử kia nữa, điều này khiến Nguyên Quân Bạch có chút hơi tiếc, y thích dáng vẻ hài tử trước kia của người này hơn. Mái tóc đen buộc cao, làn da trắng, đôi mắt đen láy đang nhìn y.
Nguyên Quân Bạch nhìn từ đầu đến chân, thiếu niên trước mặt mặc thanh y tôn lên vẻ tuấn tú vốn có. Nhìn dáng vẻ này của đồ đệ, trong lòng Nguyên Quân Bạch hài lòng, không ngờ lớn lên lại tuấn tú như vậy, nếu so với nam chính kia chắc chắn sẽ không thua kém gì, chỉ tiếc đứa trẻ này mệnh bạc, hạnh phúc không có lại bị thiên hạ này truy cùng gϊếŧ tận.

Nguyên Quân Bạch đánh giá Cố Phong mới cất tiếng nói:"Tám năm không gặp, xem ra Phong nhi đã trưởng thành rồi. Vi sư không thể xoa đầu con nữa rồi."
Cố Phong nghe xong phì cười, hắn nhìn vào đôi mắt phượng của Nguyên Quân Bạch. Trong đôi mắt đó chứa đựng sự hài lòng và ý cười, Cố Phong nắm lấy bàn tay của Nguyên Quân Bạch đưa lên đầu nói:"Đệ tử chưa trưởng thành, sư tôn còn có thể xoa đầu mà."
Nguyên Quân Bạch nhìn hắn phì cười, đứa trẻ này qua mấy năm như vậy rồi vẫn không đổi, Nguyên Quân Bạch chịu thua với đồ đệ này rồi, y gật đầu nói:"Được được, ngươi chưa trưởng thành. Mấy năm nay đã đạt đến cảnh giới nào rồi?"
Cố Phong mỉm cười nói:"Con đã đến cảnh Hợp Thể trung kỳ. Sư tôn thấy đệ tử như thế nào?"
Nguyên Quân Bạch có chút bất ngờ, y nhanh chóng khôi phục tinh thần vỗ vai Cố Phong nói:"Không ngờ Phong nhi lại giỏi đến như vậy.", Cố Phong đang muốn nói thì Hạ Tử không biết từ nơi nào chạy tới ôm lấy y vui vẻ gọi y một tiếng "chủ nhân"

Hạ Thanh bất lực từ phía sau nắm lấy cổ áo Hạ Tử lôi đi đến bên cạnh Cố Phong. Hạ Thanh gõ vào đầu Hạ Tử một cái mới ôm quyền nói:"Cung chúc chủ nhân xuất quan."
Nguyên Quân Bạch gật đầu nhìn huynh đệ Hạ Thanh đáng giá, qua tám năm, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thanh vẫn luôn giữ sự điềm tĩnh nhưng Hạ Tử thì khác. Khuôn mặt Hạ Tử lúc nào cũng xuất hiện nụ cười tinh nghịch của trẻ con.
Nguyên Quân Bạch đỡ Hạ Thanh hỏi:"Qua nhiều năm như vậy, các ngươi vẫn sống tốt chứ? Hạ Tử có gây cho ngươi chuyện gì không?"
Hạ Thanh nhẹ lắc đầu, hắn vô cùng bình tĩnh đáp:"Đa tạ chủ nhân đã quan tâm. Đệ đệ của ta không có đi gây phiền phức."
Nguyên Quân Bạch nghe xong cũng an tâm vài phần, y hỏi tiếp:"Ngươi đã đến cảnh giới nào rồi?"
Hạ Thanh đáp:"Nhờ phúc của ngài, ta đã nhanh chóng đến Hợp Thể hậu kỳ, Hạ Tử cũng đã bước vào Hóa Thần.", Nguyên Quân Bạch cũng chẳng bất ngờ là bao, tất nhiên yêu thú sẽ tu luyện nhanh chóng hơn tu sĩ.
Trong lòng Cố Phong có chút không vui, hắn ghét nhất là những người xen vào chuyện hắn. Cố Phong đang muốn mở miệng nói thì bỗng có giọng nói khác cất tiếng:"Thì ra các ngươi ở đây!"
Nguyên Quân Bạch thấy Vân Thu đang từ xa đi tới, qua bao năm người này vẫn không thay đổi. Vân Thu thấy Nguyên Quân Bạch ngay lập tức chạy đến bên cạnh y vui vẻ nói:"Cuối cùng cũng xuất quan, ta còn tưởng sẽ không thấy ngươi nữa."
Nguyên Quân Bạch bỗng chốc nổi sát khí nhìn Vân Thu sau khi hắn nói xong câu ấy, cái gì không thấy y, chỉ đi bế quan thôi mà chứ có làm cái gì đâu!
Vân Thu cảm nhận được sát khí từ Nguyên Quân Bạch, hắn biết mình đã gây ra họa lớn rồi. Hắn lờ đi tránh ánh mắt đầy sát khí của Nguyên Quân Bạch, hắn nhìn sang Cố Phong và huynh đệ Hạ Thanh tức giận nói:"Các ngươi đi đâu vậy? Có biết ta đi tìm các ngươi lâu lắm rồi không?"
Cố Phong nhìn sang hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn hỏi:"Sư bá có chuyện gì sao?", huynh đệ Hạ Thanh cũng đầy nghi hoặc nhìn hắn.
Vân Thu nói:"Chưởng môn đang tìm ngươi để chuẩn bị cho đại hội thu đệ tử, còn hai người các ngươi thì Mạc Tu Diệp có chuyện muốn nói với hai huynh đệ ngươi.", Vân Thu nói xong. Huynh đệ Hạ Thanh ôm quyền với Nguyên Quân Bạch rồi rời đi.
Cố Phong đứng nhìn y một lúc mới rời đi, ba người họ đi xa cho đến không thấy bóng dáng nữa. Vân Thu mới chậm chậm rời đi, Nguyên Quân Bạch vẫn chưa thu hồi sát khí, y nhấn mạnh từng chữ:"Vân, Thu, ngươi, đi, theo, ta."
Vân Thu giật mình, trong lòng hắn thầm không xong rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.