Vân Thu, Tiêu Ca cùng với Cố Phong đứng bên ngoài đợi, trong lòng Cố Phong chỉ mong sư tôn của hắn không sao, hắn không ngờ y lại làm như vậy. Không đánh trả ngược lại còn lấy thân mình đỡ lấy một kiếm của hắn.
Hắn không ngờ sự việc lại thành ra như vậy, nếu ngay lúc đầu hắn tin sư tôn đã thay đổi thì hắn sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Bây giờ hắn rất hối hận, chỉ cần y không xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời y.
Một canh giờ sau, cửa phòng mở ra. Mạc Tu Diệp bước ra với sắc mặt tốt hơn nãy rất nhiều, Cố Phong nắm lấy tay áo nàng hỏi: "Sư tôn như thế nào rồi, sư cô?"
Mạc Tu Diệp nhẹ nhàng xoa đầu Cố Phong mỉm cười nói: "Bây giờ y đã không sao rồi, ngươi yên tâm đi. Chắc ba hay bốn ngày, y sẽ tỉnh lại."
Nỗi lo lắng trong lòng Cố Phong cũng giảm bớt đi vài phần, hắn gật đầu hỏi tiếp: "Sư cô, con có thể vào thăm sư tôn có được không?"
Mạc Tử Diệp nhẹ gật đầu, Cố Phong buông tay khỏi tay áo nàng, hắn nhanh chóng chạy vào trong phòng. Vân Thu nhìn Mạc Tu Diệp với ánh mắt đầy nghi hoặc, hắn hỏi: "Có thật y không sao chứ?"
Mạc Tử Diệp mệt mỏi thở dài nhìn Vân Thu nói: "Đã qua cơn nguy hiểm, chỉ một chút nữa thì y bị phế tu vi rồi. Vết thương ấy rất gần đan điền, chỉ một chút nữa đã có thể phá hủy đan điền."
Vân Thu nghe xong nhẹ thở phào, hắn gật đầu nói: "Không sao là tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-chua-lanh-cua-nam-phu/265070/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.