Tất nhiên y đâu muốn làm như vậy với một đứa trẻ năm tuổi, trong lòng Nguyên Quân Bạch có chút phức tạp.
Mạc Tu Diệp nhìn xung quanh căn phòng hỏi:”Sao ta không thấy Cố Phong đâu nhỉ?”
Nguyên Quân Bạch đáp:”Đi dọn đồ.”
Câu này của y khiến ba người họ cứng nhắc, thần trí hóa đá, biểu tình vặn vẹo không kịp thay đổi. Nguyên Quân Bạch nhìn ba người họ, y thấy biểu tình vặn vẹo của ba người, y nhanh chóng bồi thêm một câu:”Đến đây ở cùng với ta.”
Nghe xong câu nói của y, ba người họ mới thả lỏng nhìn Nguyên Quân Bạch với ánh mắt đầy phức tạp cùng với nghi hoặc, Nguyên Quân Bạch vẫn không lộ ra cảm xúc gì, y nói:”Cho một đứa trẻ năm tuổi ở một mình không yên lòng nên ta bảo Cố Phong dọn đến đây ở.”
Mạc Tu Diệp đứng dậy vươn tay chạm vào trán y nhìn Nguyên Quân Bạch với ánh mắt ngạc nhiên hỏi:”Ngươi còn sốt không? Hay có mệt không?”
Nguyên Quân Bạch gỡ bàn tay của nàng ra lắc đầu nói:”Ta không sao. Trong lúc hôn mê, ta cảm thấy bản thân không tốt nên thay đổi bản thân một chút.”
Mạc Tu Diệp nghe xong gật đầu, Vân Thu nghe xong câu nói này của y cũng gật đầu mỉm cười nói:”Thay đổi cũng tốt.”, Tiêu Ca chỉ nhìn y một cái rồi chán ghét quay sang chỗ khác.
Mạc Tu Diệp nói tiếp:”Ngươi đưa tay ra.”
Nguyên Quân Bạch đưa tay ra cho Mạc Tu Diệp bắt mạch, nàng bắt mạch một lúc rồi bỏ tay khỏi. Nàng nhìn Nguyên Quân Bạch nói:”Bệnh tình của ngươi có chuyển biến tốt, mấy ngày tới ngươi nên nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-chua-lanh-cua-nam-phu/265066/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.