Tiêu Phạm Nhạc thân nhỏ nhắn lại mang cả đống đồ chạy khắp nơi. Mỗi giá đồ lại lấy vài thứ, nhân viên chạy theo còn không kịp. Lâm Phạm Nhạc đứng phía xa xoa xoa trán. Lúc cô ta còn sống ở cái thân thể Lâm Phạm Nhạc này thì kiêu sa lãnh ngạo bao nhiêu, giờ thì càng nhìn càng thấy là một con nhóc ngổ ngáo. Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong. 
Lâm Phạm Nhạc quay lưng, xem xét vài món đồ trên kệ trong lúc chờ đợi. Đây chỉ là một hiệu sách nhỏ, không đông người lắm, thái độ của nhân viên cũng tốt nên Lâm Phạm Nhạc cũng an tâm. Cô sợ nhất là ra đường gặp fan. Mặc dù fan của Lâm Phạm Nhạc rất ngay ngắn, không có nhao nhao nhưng cũng chẳng thiếu mấy fan não tàn kích động. Cô chẳng có bản lĩnh trấn áp fan như Lâm Phạm Nhạc thật sự, thế nên là khá đau đầu. 
- A! 
Lâm Phạm Nhạc nhíu mày quay lại. Cô xoa trán. Đấy, lại chạy lung tung đi, va phải người khác rồi. 
Lâm Phạm Nhạc đi tới gần, đỡ Tiêu Phạm Nhạc dậy. Người va phải Tiêu Phạm Nhạc đang định đỡ cô dậy ngượng ngùng thu tay lại. Đó là một chàng trai trẻ, chừng hơn hai mươi tuổi. Anh ta cúi đầu nhặt mấy món đồ rơi dưới đất. 
- Em không sao chứ? Tiêu Phạm Nhạc lắc lắc đầu, nhận lấy món đồ trong tay anh ta. 
- Thật xin lỗi. 
- Không sao, do con bé chạy lung tung thôi. 
Lâm Phạm Nhạc lịch sự đáp lại, nắm tay muốn dẫn Tiêu Phạm Nhạc đi. 
- Ơ, tiền bối. 
Lâm Phạm Nhạc quay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cho-ta-lam-hoc-sinh-tieu-hoc/3775237/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.