Chương trước
Chương sau
Kiếm ca, anh còn không biết cả Từ Hòa Nhi à?

Vừa nghe thấy Trương Tiểu Kiếm lại không biết, Hồng Lôi đã cảm thấy bất đắc dĩ:

- Hai năm nay anh sống tách rời với thế giới hay sao vậy? Thật ra thì Từ Hòa Nhi nổi lên cùng thời với Lý Thanh Nhiễm, hai người gần như ngang nhau trong các khía cạnh, nhưng linh khí khôi phục, Lý Thanh Nhiễm thức tỉnh, nhưng Từ Hòa Nhi lại không thể thức tỉnh được. Cho nên, anh nhìn thấy người đi đằng trước kia không? Mặt đầy oán khí, phiền lòng đó! 

Trương Tiểu Kiếm nhìn kỹ, vừa thấy lập tức hiểu ngay.

Chẳng trách đạo diễn Đường lại kêu “cut”. Biểu cảm trong phân cảnh này hẳn là tủi thân, tội nghiệp các thứ, nhưng Từ Hòa Nhi lại diễn thành mặt giận dữ tới mức hận không thể giết người…

Thế thì không ổn rồi… 

- Cut!

Đường Minh Sinh buồn bực nói:

- Từ Hòa Nhi, cảnh này là Võ Mị Nương chạy trốn trong đêm tuyết. Chạy trốn cô có hiểu không? Cô nhìn xem biểu cảm của cô là kiểu gì đấy? Cô đang chạy trốn hả? Cô sắp cầm dao phay chém người thì có! Lại lần nữa! 

- Vâng.

Từ Hòa Nhi đáp lại có vẻ không yên lòng, lại quay thêm lần nữa.

Nói thật, Từ Hòa Nhi đúng là rất xinh đẹp, đặc biệt là cặp giò dài nuột kia, cho dù mặc cổ trang cũng không che được thon dài. Lúc này Hồng Lôi ở bên cạnh lén phổ cập cho Trương Tiểu Kiếm: 

- Sao hả Kiếm ca? Cô nàng này đẹp chứ? Trước kia Từ Hòa Nhi tiến vào giới điện ảnh thì đã từng là người mẫu chân đấy. Chỉ bằng cặp giò kia không biết bao nhiêu người nhỏ dãi. Vừa trắng vừa thẳng, chỉ riêng đôi chân này thôi ấy, Lý Thanh Nhiễm thua xa cô nàng!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Tại sao mày vừa giải thích xong lại nghe có vẻ đê tiện thế hả? 

- E hèm, nhìn diễn nhìn diễn!

Trương Tiểu Kiếm hắng giọng nhẹ nhàng một tiếng.

Quay phim tiếp tục tiến hành. Lần này Từ Hòa Nhi vẫn không nhập diễn. Đường Minh Sinh nhìn màn hình, lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó lại nói lớn: 

- Cut! Nghỉ ngơi một lát! Từ Hòa Nhi, cô nhất định phải nhanh chóng nhập diễn. Trong bộ phim này cô diễn Võ Mị Nương thời còn trẻ! Cô cứ thế mãi thì chúng ta không thể quay được cái gì đâu!

- Biết rồi!

Từ Hòa Nhi thở dài, sau đó đi sang một bên nghỉ ngơi, thuận tiện trang điểm lại. 

Lúc này nhân viên quay chụp quanh đó xì xào bàn luận.

- Haizzz, trước kia cô ấy là ngôi sao lớn cùng cấp bậc với Lý Thanh Nhiễm, nếu không thì cũng không được gọi đến diễn Võ Mị Nương. Tiếc quá…

- Chứ còn gì nữa. Đời đầu nhà Đường có hai người phụ nữ nổi tiếng nhất, Lý Thanh Nhiễm diễn hoàng hậu Trưởng Tôn, Từ Hòa Nhi diễn Võ Mị Nương. Vốn tốt lắm, ai ngờ… 

- Đừng nói nữa. Thời nay không thức tỉnh được thì đã bị coi là công dân bậc hai rồi. Ngay cả khiêng gạch ngoài công trường cũng đòi thức tỉnh. Mày nói trước kia cô ấy là người cao ngạo như vậy, bây giờ tâm trạng không tốt cũng là dễ hiểu…

Nghe tiếng bàn luận xung quanh, Trương Tiểu Kiếm thở dài khe khẽ.

Thời đại này mà còn chưa thức tỉnh thì đúng là áp lực nặng nề thật. 

Đường Minh Sinh vội đến mức vỗ trán liên tục, vừa vỗ vừa nói:

- Hầy, phải làm sao bây giờ? Cô ta cứ ra vấn đề thế này thì chỉ sợ hôm nay không thể quay được tập này rồi. Đằng sau còn có rất nhiều phân cảnh khác nữa, cứ không nhập diễn mãi được thế…

Ừm, lúc này không thức tỉnh được nên cứ xảy ra vấn đề thế là không ổn. Trương Tiểu Kiếm đi qua, cười nói: 

- Đạo diễn Đường. Từ Hòa Nhi còn có rất nhiều vai diễn ở sau hả?

- Tất nhiên rồi.

Đường Minh Sinh buồn bực nói: 

- Cô ta diễn Võ Mị Nương cơ mà. Bây giờ có muốn thay người cũng không thay được. Haizzz, sốt ruột chết…

Người chung quanh cũng thở dài. Trương Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ rồi nói:

- Hay là… Không bằng tôi đi khuyên nhủ cô ấy? 

- Cậu á?

Vừa nghe vậy, Đường Minh Sinh không khỏi hỏi:

- Cậu quen cô ta hả? 

Trương Tiểu Kiếm lắc đầu:

- Không quen đâu.

- Thế cậu định khuyên thế nào? 

Đường Minh Sinh cũng sa mạc lời rồi:

- Cậu không thấy biểu cảm của cô ta lúc này sao? Nếu cậu qua đó nhất định sẽ bị trở thành chỗ trút giận đấy!

- Ừm… 

Trương Tiểu Kiếm quay đầu nhìn sang, không ngờ ánh mắt hắn lỡ bị Từ Hòa Nhi nhìn thấy, quả nhiên là bị hung hăng trừng cho một phát.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đúng là oán khí lớn quá đấy… 

- Tôi thử xem đi.

Trương Tiểu Kiếm nói rồi đi qua:

- Đạo diễn Đường cứ chờ tin tốt lành của tôi đi! 

Thấy Trương Tiểu Kiếm đi qua, Đường Minh Sinh không khỏi lắc đầu:

- Haizzz, người trẻ tuổi quả là to gan. Lúc này Từ Hòa Nhi đang giận dữ, cậu cứ thế đi qua nhất định sẽ không có kết quả tốt…

Người khác cũng gật đầu: 

- Đúng đấy đúng đấy. Giờ qua đó nhất định sẽ bị mắng chết ấy! Lần trước tôi cũng đụng chạm, phải nói là thảm ấy…

Trương Tiểu Kiếm thong dong đi qua, trực tiếp đứng thẳng trước mặt Từ Hòa Nhi, sau đó quan sát Từ Hòa Nhi từ trên xuống dưới một phen.

Ừm, nhìn gần, Từ Hòa Nhi đúng là thuộc kiểu diện mạo cực kỳ tốt, chỉ bàn về mặt mũi dáng người thì ít ra cũng thuộc cấp bậc 135+, lại cộng thêm thân phận ngôi sao lớn… 

Ây dà không thể so sánh được không thể so sánh được!

- Anh là ai?

Thấy Trương Tiểu Kiếm đứng trước mặt mình, Từ Hòa Nhi tức giận nói: 

- Không có việc gì thì đừng xuất hiện trước mắt tôi, chướng mắt.

- Chào cô chào cô.

Trương Tiểu Kiếm cười ha ha chào hỏi: 

- Tên tôi là Trương Tiểu Kiếm, lần đầu gặp mặt…

- Hừ!

Từ Hòa Nhi hoàn toàn không nể mặt hắn, quay lưng lại luôn: 

- Đã xấu còn làm màu. Tránh ra!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Thế này thì hơi xấu hổ… 

Nhưng Trương Tiểu Kiếm cũng không quan tâm. Kiểu nữ sinh có tiền có quyền còn xinh đẹp thì đều bị nuông chiều lắm, có bệnh công chúa cũng là bình thường.

- Không.

Lúc này hệ thống còn nói: 

- Vừa xấu vừa nghèo mới gọi là bệnh công chúa. Vừa đẹp vừa giàu thì chính là công chúa rồi.

Trương Tiểu Kiếm:

- Chút! 

May mà dù sao Trương Tiểu Kiếm cũng là Trương Tiểu Kiếm, danh hiệu Tiểu Tiện Tiện này cũng không phải là trưng cho đẹp:

- Có xấu hay không thì trước tiên chúng ta không bàn về nó. Tôi muốn nói là bây giờ có một vụ làm ăn, không biết cô có hứng thú hay không?

Giọng nói Từ Hòa Nhi lạnh lùng: 

- Không hứng thú.

Trương Tiểu Kiếm:

- Thức tỉnh năm trăm ngàn. 

Từ Hòa Nhi: “!!!”

Nói thật bây giờ Từ Hòa Nhi đúng là không có hứng thú với cái gì cả, nhưng riêng với thức tỉnh thì… Cô rất có hứng thú với chuyện này!

- Anh có thể cho tôi thức tỉnh á?! 

Từ Hòa Nhi không hỏi hít thở nhanh hơn:

- Anh không lừa tôi chứ?

- Dĩ nhiên rồi. 

Trương Tiểu Kiếm cười nói:

- Thức tỉnh thành công năm trăm ngàn. Nếu không thức tỉnh thì không cần một xu.

- Được! Năm trăm ngàn thì năm trăm ngàn! 

Từ Hòa Nhi nghiến răng:

- Chỉ cần có thể thức tỉnh thì tiền không phải là vấn đề! Nói đi, tôi cần làm gì?

- Thật ra thì cũng đơn giản thôi. 

Trương Tiểu Kiếm đánh giá Từ Hòa Nhi cẩn thận từ trên xuống dưới nói:

- Linh khí của cô tích tụ ở chỗ đùi, nói đơn giản là đến đây rồi thì kẹt cứng không thể tuần hoàn được, cho nên mới mãi mà không thức tỉnh. Chỉ cần tôi massage cho cô một chút, bảo đảm cô sẽ thức tỉnh ngay lập tức.

Từ Hòa Nhi: “…” 

Thật ra thì Trương Tiểu Kiếm đang nói rất đứng đắn, trong mắt hắn linh khí trong cơ thể Từ Hòa Nhi đúng là đang bị kẹt ở chỗ hai cặp đùi.

Nhưng vấn đề là con gái nhà người ta nghe thấy thế lại cảm thấy hương vị thay đổi ngay…

- Đến lúc này mà anh còn tưởng sàm sỡ tôi à! 

Từ Hòa Nhi cả giận nói:

- Cút! Cút! Cút càng xa càng tốt! Cái đồ dê xồm nhà ngươi!

Trương Tiểu Kiếm: “…” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.