Ây dà, nay vừa nghe hệ thống nói mình cũng có thể thức tỉnh, tâm tình lập tức thoải mái hơn nhiều.
Dù sao thì thời đại này ít nhiều cũng phải có chút năng lực chứ, cho dù là bán bánh rán bên lề đường cũng là dị năng giả hệ lửa, giao hàng đều biết bay. Nếu mình không theo kịp thời đại thì bi kịch cỡ nào?
- Bây giờ quả nhiên là người thức tỉnh ăn hương.
Trương Tiểu Kiếm cảm thán:
- Đúng là thời thế thay đổi.
- Công nhận.
Ngô Vi Dân gật đầu nói:
- Tuy tôi không lợi hại được bằng người thức tỉnh đời đầu nhưng ít ra có năng lực, làm cái gì cũng tiện lợi hơn rất nhiều. Cho nên Trương đại sư à, con trai tôi đều trông cậy vào cậu nhé!
Trương Tiểu Kiếm cười nói:
- OK, yên tâm đi.
Trong lúc nói chuyện đã đi tới khu nhà Kim Thành Chi Tinh nơi Ngô Vi Dân sinh sống. Hai người cùng đi lên lầu.
Ngô Vi Dân sống ở cửa đông tầng 11 tòa nhà C. Vừa mở cửa Trương Tiểu Kiếm đã nhìn thấy một người phụ nữ tuổi tương đương với Ngô Vi Dân đang ngồi trên sofa dỗ một cậu nhóc.
Vẻ mặt đứa bé kia buồn bực ủ rũ, chơi di động mà cũng có vẻ ngơ ngác.
- Haizzz, thức tỉnh ấy cũng không đến mức sớm một ngày chậm một ngày.
Người phụ ôm vai đứa bé nói:
- Con có thấy trong lớp con cũng có nhiều bạn chưa thức tỉnh mà. Mẹ đoán có lẽ là vấn đề thời gian, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-chem-gio-than-chem-gio/2630889/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.