Này á…
Trương Tiểu Kiếm sờ cằm nói:
- Dựa theo trình độ thưởng thức nghệ thuật trong nước chúng ta mà nói thì ước chừng còn dừng ở mức đánh đàn nhanh, hát thật cao, diễn thật giống. Diễn xuất của cô thế nào?
- Diễn xuất?
Chu Chỉ Kỳ duỗi ngón tay thon dài chấm chấm môi:
- Hình như là tàm tạm… ấy?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu xanh cô hoàn toàn không có diễn xuất thì còn chơi cái búa ấy!
Trương Tiểu Kiếm:
- Thế thì tôi thử xem diễn xuất trước… Ngày mai theo tôi về nhà gặp cha mẹ!
Chu Chỉ Kỳ lập tức bày ra động tác cắt dưa chuột, liếc xéo Trương Tiểu Kiếm:
- Cậu định làm gì?!
Trương Tiểu Kiếm phát điên:
- Tôi bảo là diễn kịch! Diễn kịch! Cô phải đi theo tôi về nhà gặp cha mẹ, bây giờ cô phải bắt đầu diễn luôn!
Chu Chỉ Kỳ thở dài một hơi:
- Cậu không nói sớm… Bảo tôi đi gặp cha mẹ cậu, không phải là xong đời sao? Chỉ bằng tính tình nóng nảy của tôi á…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Diễn xuất của cô ấy… Cô nương, tôi cảm thấy cô nên làm ca sĩ thì đáng tin hơn…
- Thôi…
Trương Tiểu Kiếm quyết đoán bỏ qua khía cạnh diễn xuất, đổi thành ca hát:
- Không bằng cô thử ca hát đi. Tôi cảm thấy cô không am hiểu diễn xuất lắm đâu.
Chu Chỉ Kỳ: “…”
Cô lập tức cúi đầu như sắp vùi đầu vào ngực:
- Thật… Không được à?
- Nói thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-chem-gio-than-chem-gio/2630799/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.