Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Ý tưởng của những người khác cũng không khác đại sư Nhược Hiên là mấy, lúc này phát biểu ý kiến khác biệt mới tỏ vẻ mình không giống bình thường, đúng không?

Nhưng không ngờ rằng, Long đại sư lại lắc đầu nhẹ, nói chậm rãi:

- Nói thật, ý tưởng của tôi cũng giống như các vị mà thôi. Nhưng mà…

Hắn ngập ngừng một lát, Nhược Hiên càng hiếu kỳ hơn:

- Ý kiến của anh giống chúng tôi thì còn cần do dự gì nữa?

Tiêu tổng cũng hiếu kỳ:

- Long đại sư còn gì băn khoăn cứ nói thẳng, không cần khách khí.

- Nhưng…. – Long đại sư thở dài: - Nhưng tôi sợ là không dám quyết định chắc chắn. Bởi vì phong thủy có cao thấp. Chỉ sợ rằng đạo hạnh của tôi còn không thể xem được kết cấu rộng lớn như thế. Nhưng tôi lại biết một người, hẳn là không thành vấn đề.

Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi sửng sốt.

Phải biết rằng, Long đại sư cũng là nhân vật có máu mặt trong giới này, nếu không thì không có khả năng có mặt ở đây.

Nhưng hắn đã không xem được, lại còn nói có người có thể xem được?

- Có người giỏi đến vậy sao? – Nhược Hiên càng hiếu kỳ hơn, dò hỏi: - Long đại sư, dẫu sao thì đây cũng là cái giá ba trăm năm chục triệu đấy. Nếu ở trung tâm thành phố thì không sao, nhắm mắt mua cũng sẽ không lỗ. Nhưng ở Hương Sơn đã là khu vực 6 rồi. Quan trọng nhất là nằm ở ngoại ô chân chính, đằng sau đều là núi, không còn giá trị khai thác nữa. Thế thì…

Hắn nói đến đây, lắc đầu:

- Dù sao thì tôi không coi trọng nó.

- Không, anh hiểu nhầm rồi. – Long đại sư lại không có sốt ruột: - Người tôi nói là sư thúc của tôi, xác thực là có chân truyền của sư môn chúng tôi, rất giỏi về việc xem phong thủy. Hắn không hẳn là sẽ đề nghị Tiêu tổng mua miếng đất này, nhưng bất kể có mua hay không, hắn cũng sẽ cho biết lí do đầy đủ tại sao lại làm thế.

Long đại sư vừa dứt lời, Tiêu Hồng Nho cũng sửng sốt, rồi nói:

- Nói đến đây, con gái tôi nói giáo viên chủ nhiệm lớp nó cũng biết xem phong thủy, hơn nữa xác thực là rất giỏi. Thế thì khó xử rồi. Nếu hai người đụng mặt nhau, cãi nhau thì không dễ xử lý đâu.

Còn có một người giỏi xem phong thủy nữa sao?

Long đại sư không khỏi kinh ngạc:

- Tiêu tổng, ngài nói thật chứ? Đã thế, tôi khỏi cần gọi sư thúc tới đây đi. Dù sao bình thường hắn luôn bận rộn, chưa chắc đã rảnh tới đây…

Lúc này, mấy đại sư phong thủy lại không bằng lòng!

Ai lại ngại vụ xem náo nhiệt chứ?

Xem hai đại sư phong thủy đấu phép là thích nhất nhé!

- Đừng mà! – Nhược Hiên lập tức ồn ào: - Long đại sư thế thì không ổn đâu! Dẫu sao thì có thể làm sư thúc của ngài, ít nhất cũng phải hơn sáu mươi tuổi nhỉ? Lúc này sao có thể co đầu rút cổ được? Nhất định phải mời sư thúc của ngài tới đây!

Mấy người khác cũng gật đầu:

- Đúng vậy!

- Nhất định phải mời tới!

Bọn họ chờ xem kịch vui, nhưng ai biết đúng lúc này, chợt có một chuỗi nhạc vang lên ầm ĩ trong đầu mỗi người!

“Tèn ten~~~ Ten tén ~~~ Tèn tén ten ~~~ Ú ú ú ú ú ~~~”

Đó chính là đoạn nhạc nổi tiếng nhất, cũng được Tinh gia Châu Tinh Trì sử dụng nhiều nhất!

“Tiểu Đao Hội Tự Khúc”, lúc Tôn Ngộ Không xuất thế trong Đại Thoại Tây Du!

Đồng thời, cửa phòng họp bị mở ra nhẹ nhàng, sau đó mọi người lập tức nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi dẫn theo một cô bé xinh đẹp chậm rãi bước vào.

Người trẻ tuổi này mặc kiểu áo Trung Hoa màu đen, đeo kính râm, quấn một chuỗi hạt tràng trên cổ tay. Hắn bước đến chậm rãi, mái tóc lắc lư theo động tác, có vẻ tiêu sái tự do.

- Ê, đó là ai vậy? Sao nhìn láo vậy?

- Đây là viện binh do con khỉ gọi tới à? Trâu bò nhỉ…

Thần thái của người trẻ tuổi che lấp tất cả mọi người ở đây, rồi hắn đi đến trước mặt Tiêu Hồng Nho đang ngồi ở trên ghế chủ trì hội nghị, dừng bước.

Chậm rãi tháo kính râm xuống…

“Điểm số khiếp sợ +18! +22! +25! +21…”

Cái quần què gì vậy?!

Ra sân khấu còn có BGM?!

Tiêu Hồng Nho mắt chữ A mồm chữ O nhìn Tiêu Thần Tâm, lại nhìn Trương Tiểu Kiếm, hỏi:

- Tâm Tâm, con tới rồi. Đây là…

Long đại sư cũng sửng sốt một lúc lâu, ngơ ngác nói:

- Sư thúc?!

Đại sư Nhược Hiên: “…”

Quần chúng khán giả ngơ ngác méo hiểu chân tướng: “…”

Chuyện gì vậy?!

Người trẻ tuổi xuất hiện tự mang BGM này lại chính là sư thúc của Long đại sư sao? Hơn nữa xem ra, hắn còn là giáo viên chủ nhiệm của Tiêu Thần Tâm?!

- Ba! – Tiêu Thần Tâm xông lên ôm chầm lấy ông ba, thế mới cười nói: - Con dẫn thầy con tới rồi nè. Tên ổng là Trương Tiểu Kiếm, là người xem phong thủy rất giỏi rất rất giỏi á!

- Xin chào xin chào. – Tiêu Hồng Nho hoàn toàn không giống như là một người có gia tài cả trăm tỉ, rất nhiệt tình bắt tay với Trương Tiểu Kiếm: - Mời ngồi.

- Chào chú. – Trương Tiểu Kiếm quan sát Tiêu Hồng Nho cẩn thận. Ai nha, dù sao đây cũng là người có khả năng sẽ trở thành bố vợ mình trong tương lai đấy, thuận mắt thiệt!

Ngồi xuống xong, Trương Tiểu Kiếm cười nói:

- Tâm Tâm nói muốn xây biệt thự, miếng đất lúc trước xem không được tốt, cho nên cháu theo nó tới đây xem. Còn chưa biết tình huống cụ thể của miếng đất bên này, xem thử xem hiệu quả thế nào đã.

- Được, không thành vấn đề. – Tiêu Hồng Nho lập tức lấy tài liệu đưa cho Trương Tiểu Kiếm: - Tư liệu cụ thể đều ở đây. Cậu xem thử xem.

- Vâng. – Ai ngờ Trương Tiểu Kiếm chỉ tùy ý nhìn lướt qua các số liệu cơ bản, rồi bắt đầu quan sát hình ảnh tỉ mỉ.

Lúc này, đám người Nhược Hiên trợn mắt há mồm nhìn Trương Tiểu Kiếm. Một lúc lâu sau, một người trong đó mới nói nhỏ:

- Ê, hắn mới hai ba hai bốn tuổi thôi nhỉ? Mà thằng này là sư thúc của Long đại sư à?

- Tôi đâu có biết. – Nhược Hiên cũng triệt để không còn lời nào để nói. Nếu như người bước vào là một ông già hơn sáu mươi tuổi, thế thì nhất định là đạo hạnh cao thâm rồi. Nhưng không ngờ lại nhảy ra một thằng trẻ tuổi thế, nếu bảo nó là đại sư phong thủy…

Tổ sư nó chứ ai tin nổi?!

- Long đại sư. – Nhược Hiên hỏi nhỏ Long đại sư: - Đây chính là sư thúc mà anh nói đấy sao? Thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi thôi, có được không vậy?

- Đừng nhìn hắn nhỏ tuổi. – Ánh mắt Long đại sư nhìn Trương Tiểu Kiếm sùng bái các thứ, dẫu sao thì hắn còn nhớ rõ như in vụ Độc Sát Kỳ Đồng lúc trước ấy, lập tức đáp lời: - Anh cứ xem đi rồi sẽ hiểu. Sư thúc của tôi không phải là người thường đâu, được chân truyền đấy!

- Thật hay giả? – Đại sư Nhược Hiên lẩm bẩm: - Đừng nói là lừa đảo giang hồ gì đấy…

Lúc này, Trương Tiểu Kiếm đã xem tư liệu xong, đặt nó xuống, mỉm cười nhìn Tiêu Hồng Nho:

- Không biết Tiêu tổng có video cảnh thật không? Một miếng đất lớn như vậy thì ít nhiều cũng phải có người quay video lại chữ nhỉ?

Ah? Người trong nghề rồi!

Vừa nghe vậy, Tiêu Hồng Nho lập tức đánh giá Trương Tiểu Kiếm cao hơn.

Thoạt nhìn người trẻ tuổi này còn rất là nghiêm túc làm việc đấy.

Tiêu Hồng Nho lập tức gọi thư ký đến mở video quay miếng đất. Mọi người cùng nhau quan sát. Trương Tiểu Kiếm nhìn kỹ rồi cười nói:

- Tâm Tâm, chúc mừng em. Miếng đất ngon nhất bị em gặp được rồi đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.