Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Đối phó với tao mà không cần ra tay á? Tổ sư mày định dựa vào miệng à?!

- Mày giỏi chém đấy! – Trước mặt camera, Từ Đại Đông vẫn rất khắc chế, không có nói bậy bạ: - Tao chống mắt chờ xem mày không cần ra tay cũng có thể đối phó với tao bằng cách nào!

- Tao vừa thấy mặt mày là biết mày sắp gặp phải tai họa đổ máu rồi. – Trương Tiểu Kiếm nói một cách thản nhiên: - Bởi vì loại người bất trung bất nghĩa bất hiếu bất nhân như mày, là sẽ bị trời phạt thôi.

Bất trung bất nghĩa bất hiếu bất nhân! Mấy tội chồng chất lên đầu, Từ Đại Đông lập tức sững sờ hết cả người!

- Tao…. – Từ Đại Đông cả giận: - Tao bất trung bất nghĩa bất hiếu bất nhân kiểu gì?!

- Mày còn chưa hiểu sao? – Trương Tiểu Kiếm thản nhiên nói: - Mày là người thanh niên trai tráng lại đi đánh nhau với tiền bối trung niên, đây là bất nhân! Đánh nhau xong rồi lại còn nhục nhã người ta, đây là bất nghĩa! Đấu vật cũng là võ công. Vạn pháp trong trời đất đều là một nhà. Mày học nghệ về rồi giẫm đạp lên tiên hiền, đây là bất trung! Còn tuyên bố với nước ngoài rằng võ thuật cổ điển của Thiên triều chúng ta là rác rưởi, khiến bọn người nước ngoài cười nhạo Thiên triều chúng ta, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của con cháu Trung Hoa, đây là bất hiếu!

Nói đến đây, Trương Tiểu Kiếm chỉ vào Từ Đại Đông nói lớn tiếng:

- Mày đã chiếm đủ bốn tội bất trung bất nghĩa bất nhân bất hiếu rồi! Tao chưa bao giờ gặp phải thằng nào mất dậy như mày!

- Tao… Tao…. – Từ Đại Đông nghe Trương Tiểu Kiếm nói thế, sắc mặt đỏ như đít khỉ vậy, xông lên muốn đánh nhau ngay, nhưng ai biết vừa nhấc chân lập tức ngây ngẩn cả người!

Hắn xoa mũi bằng găng tay đấm bốc….

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +18 đến từ Từ Đại Đông!”

- Tao… Tao chảy máu? – Từ Đại Đông ngơ ngác nhìn vết máu dính trên găng tay, lẩm bẩm: - Tao lại bị chảy máu mũi sao?

Thấy Trương Tiểu Kiếm vừa nói Từ Đại Đông sẽ có tai họa đổ máu, sau đó Từ Đại Đông lập tức chảy máu mũi, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ!

Chuyện đéo gì đang xảy ra vậy trời?

“Điểm số khiếp sợ +12! +11! +13! +12…”

- Hừ! Bây giờ mày mới biết sao? – Trương Tiểu Kiếm đứng ở đó, tiếp tục chém gió ầm ầm: - Bất nhân, khiến gan mày nóng cháy, cho nên mày sẽ chảy máu mũi! Bất nghĩa, sẽ khiến mày thấp thỏm nôn nóng, tim đập nhanh!

“Bụp! Bụp!”

Nghe Trương Tiểu Kiếm nói, Từ Đại Đông lập tức cảm thấy trái tim trong ngực mình chợt nhảy thật nhanh!

“+28!”

- Bất trung, sẽ khiến mày chóng mặt hoa mắt, thân thể run rẩy! – Trương Tiểu Kiếm nói tiếp: - Còn bất hiếu, sẽ khiến mày tái phát bệnh cũ!

Từ Đại Đông lắc đầu thật mạnh, đầu choáng váng!

“+38!”

Cuối cùng, khi Trương Tiểu Kiếm nói hắn sẽ tái phát bệnh cũ, Từ Đại Đông lập tức cảm thấy cả người đều đau nhức!

Năng lực trâu bò nhất của hệ thống chém gió, nói là làm ngay!

Những gì có thể thực hiện, đều sẽ thành hiện thực!

Với tư cách là một vận động viên đấu vật, bình thường, cường độ huấn luyện của Từ Đại Đông không thấp chút nào. Với mức độ huấn luyện thân thể như thế thì tổn hại tới thân thể không phải là chuyện đùa đâu. Nếu không thì sao vận động viên chuyên nghiệp đều cần thiết được trang bị một người hộ lí y tế chuyên nghiệp? Chính là vì lí do này!

Trương Tiểu Kiếm bước lên một bước, nói tiếp:

- Vốn dĩ, nếu mày huấn luyện tốt nghỉ ngơi tốt, còn chưa đến mức thế này. Nhưng vì nổi tiếng, mày đá quán khắp nơi, bình thường lại càng sợ bị thua một trận nên huấn luyện một cách liều mạng, thời gian lâu khiến cho thân thể của mày càng ngày càng quá tải! Mà lúc này, chính là thời điểm phải trả giá!

Trương Tiểu Kiếm nói rồi đi đến trước mặt Từ Đại Đông. Lúc này, trán Từ Đại Đông đã đầy mồ hôi hột, máu mũi chảy liên tục, ánh mắt nhìn Trương Tiểu Kiếm đã bắt đầu tan rã!

- Cho nên tao mới đối, đối phó với loại người bất trung bất nghĩa bất hiếu bất nhân như mày, tao thậm chí chẳng cần nhấc tay. – Trương Tiểu Kiếm nhìn chằm chằm vào ánh mắt Từ Đại Đông, cười lạnh: - Chỉ bằng mày bây giờ, đừng nói là tao dùng võ công Thái Cực chân chính, cho dù chỉ là một ngón tay cũng có thể hạ gục mày! Nhưng mà…

Trương Tiểu Kiếm hít vào một hơi nhẹ nhàng.

- Tao nghĩ cứ như thế, mày tuyệt đối sẽ không phục. Thôi, hôm nay tao sẽ cho mày thấy, cái gì gọi là Thái Cực chân chính!

Hắn vừa dứt lời, hai tay chậm rãi nắm chặt, rồi “roẹt” một phát, Siêu Xayda tái xuất giang hồ!

“+58!”

“Điểm số khiếp sợ +28! +36! +29! +34…”

Thái Cực quyền giết người – Phong Lôi Thần Chưởng!

“Phù… Phù…”

Trương Tiểu Kiếm tùy ý luyện một bộ Thái Cực quyền, phải nói là tia lửa điện lóe sáng, cuối cùng đến khi hắn chân chính thu thế, thở ra một hơi dài, ngay cả hơi thở còn có tia lửa điện lóe ra!

“+68!”

- Tao… Tao…. – Toàn thân Từ Đại Đông lạnh lẽo.

- Đã thấy rõ chưa? – Trương Tiểu Kiếm chắp tay sau lưng, nói thản nhiên: - Chiêu thức tao vừa bày ra, chính là Phong Lôi Thần Chưởng trong Thái Cực quyền giết người, có thể triệu hồi tia điện trong trời đất để tấn công kẻ địch. Chẳng qua uy lực của nó quá lớn, không thể sử dụng với người thường được. Haizzz… Mày quá thiển cận. Phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn. Mày hẳn là cảm thấy may mắn, bởi vì hôm nay tâm tình của tao còn không tệ lắm, nếu không thì bây giờ mày nên chuẩn bị hậu sự rồi…

- Tôi…. – Từ Đại Đông trợn mắt há mồm nhìn Trương Tiểu Kiếm, rồi “bùm” một tiếng ngồi trên lôi đài: - Phục… Phục…

“Điểm số khiếp sợ…”

Hôm nay, có đến ba bốn mươi khán giả có mặt ở đây, cộng thêm mấy phóng viên kia, chỉ trong chốc lát đã thu được hơn 2000 điểm số khiếp sợ rồi!

Lại thêm 100 ngàn thu phục Từ Đại Đông….

Woa ha ha ha ha ha ha ha ha! Thu hoạch hôm nay thật lớn nha!

- Kiếm ca tuyệt vời quá đê! – Lúc này, Lưu Đức Thành xông lên, hưng phấn nói: - Lần này hắn đã triệt để phục rồi! Ha ha ha ha ha ha!

Rồi quyết đoán lấy di động ra:

- Kiếm ca ngài nhận lấy đi!

- Ừ, khách khí. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu thật nhẹ, tỉnh bơ lấy di động ra: - Tuy rằng với tôi mà nói, 100 ngàn không coi là cái gì, nhưng nếu có thể mở rộng danh tiếng của võ thuật cổ điển nhìn coi như là một loại công đức. Lưu tiên sinh khách khí.

Thật ra thì bầu không khí lúc này vẫn là rất rốt, nhưng một tin tức wechat gửi tới ----

Gái Đẹp Yêu Anh: “Anh giai, mấy giờ anh tới? Em gái chờ anh nha!”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Sau đó, Lưu Đức Thành vừa vặn nhìn thấy…

- Khụ khụ….. – Lưu Đức Thành quyết đoán ngẩng đầu nhìn trời: - Ai nha, thời tiết hôm nay đẹp thật đấy…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Anh mày vất vả lắm mới xây dựng được hình tượng cao thủ tuyệt thế nha đậu má…

- Thầy ơi thầy! – Đúng lúc này, Tiêu Thần Tâm cười hì hì chạy tới, túm lấy tay Trương Tiểu Kiếm nói: - Vừa rồi thầy đẹp trai quá cơ! Thật là khiến người ta sùng bái quá trời á!

- Thế sao? – Trương Tiểu Kiếm cười to ba tiếng: - Ai nha, bình thường thôi. Tâm Tâm, hôm nay có vui không? Em nói xem, tiếp theo chúng ta có phải là nên về nhà rồi hay không hả?

Ý Trương Tiểu Kiếm là tự về nhà thoy, nhưng Lưu Đức Thành lại hiểu nhầm…

“+28!”

Người trẻ tuổi thời nay, đều hào phóng như thế sao?!

- Em không muốn về nhà đâu! – Tiêu Thần Tâm lại bĩu môi: - Về nhà lại phải đọc sách, chán lắm!

Con ngươi của cô nàng xoay tròn một vòng, chợt nhớ tới một việc, hưng phấn nói:

- Có rồi! Thầy ơi, em thấy lúc này có vẻ là thầy biết coi bói nhỉ? Thầy còn có thể nhìn thấy hắn sẽ gặp tai họa đổ máu cơ! Vậy thầy có thể xem phong thủy không?

Xem phong thủy? Còn cần phải nói sao?

Đó là nghề chính của anh mày nhá!

- Đó là đương nhiên rồi! – Trương Tiểu Kiếm không cần suy nghĩ gật đầu ngay: - Thầy xem phong thủy là đỉnh nhất nhé em hiểu chứ? Chỗ nào mà thầy từng nhìn qua ấy, đều là đất phong thủy tốt nhé! Vì vậy thầy còn nhận được một đồ tôn cơ thầy nói cho em biết!

- Tốt quá! – Tiêu Thần Tâm hưng phấn đến mức nhảy cẫng lên: - Đúng lúc em có miếng đất ở khu vực 5 á! Chúng ta xây biệt thự đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.