Hai người một trước một sau đi vào sân vận động trường trung học Huy Đằng.
Bước vào sân, Trương Tiểu Kiếm đã nhìn thấy lúc này trong sân vận động có gần trăm người tụ tập, đúng lúc chia làm hai nhóm.
Một nhóm là lớp 2/9 lấy Đường Văn Dương cầm đầu. Học sinh nhóm này hầu hết đều mặc đồng phục, đứng đó tán gẫu hi hi ha ha. Một nhóm khác thì là các học sinh mặc quần áo vật lộn, cầm đầu là Nhậm Nghị, kẻ bi kịch vừa bị hủy bỏ thành tích dự thi, đang nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm vào đám Đường Văn Dương.
- Hey ya~! – Trương Tiểu Kiếm vừa thấy cảnh tượng này, lập tức vui vẻ: - Các cậu đang chơi chọi gà hả?
Hắn vừa thốt ra câu này, người của hai bên lập tức đều nhìn về phía hắn.
Lúc này Trương Tiểu Kiếm mặc quần áo Tôn Trung Sơn màu đen, cầm ô Hắc Vũ chảnh chọe, thoạt nhìn ngầu lòi các kiểu.
Đường Văn Dương kêu lên:
- Được đấy Kiếm ca! Thầy mặc bộ này nhìn trâu bò gớm!
Còn Tiêu Thần Tâm thầy đầy mặt háo sắc, hét lên:
- Kiếm ca đẹp trai quớ! Em muốn sinh hầu tử cho thầy! (*)
(*) Hầu tử (hou zi) phát âm gần giống với “Hài tử” (hai zi),một từ lưu hành trên mạng internet TQ. Câu này có nghĩa là “Em muốn sinh con cho anh” =)))))))
Sau đó cả đám nữ sinh lập tức bùng nổ ----
- Ha ha ha ha ha, hôm nay nhìn Kiếm ca được đấy nhỉ. Xem tạo hình kìa, trâu bò!
- Kiếm ca Kiếm ca, thầy còn cần vật trang sức trên đùi không?
- Kiếm ca thầy có bạn gái chưa? Không có thì thầy thấy em thế nào? Hay là em giới thiệu bạn ♂ trai cho thầy?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Một đám gấu con, chỉ biết nói huyên thuyên…
Bên kia Nhậm Nghị nhìn hắn cứ như là đang nhìn kẻ thù truyền kiếp, thậm chí gân xanh nổi lên trên trán:
- Trương lão sư! Nghe nói chỉ vì thầy muốn nhìn video theo dõi, cho nên làm cho thành tích của tôi bị hủy bỏ! Chuyện này phải giải thích thế nào đây?
- Đệt mợ! – Trương Tiểu Kiếm buột miệng: - Đó là do giáo viên chủ nhiệm lớp mày mặt dày mày dạn nhất định đòi xem video theo dõi, liên quan đéo gì đến tao? Đậu má, tao cũng là người bị hại nhé! Vốn lớp tao thi được hạng nhất cả khối, bọn này còn chưa kịp vui vẻ đâu, thế mà đã bị lôi đi họp rồi! Mày tưởng tao muốn thế à?
Thật ra thì hắn nói thế cũng chỉ là giải thích bình thường thôi. Nhưng vấn đề là, bây giờ hắn đang mặc đồ bộ bậc thầy Thái Cực. Thuộc tính của đồ bộ này là, mối thù pháo miệng, bất cứ lúc nào chỉ cần há mỏ là sẽ tự động kéo về một đống cừu hận…
- Thằng khốn khiếp! – Nhậm Nghị lập tức cảm thấy máu dồn lên não: - Dù sao đều vì ông! Nếu không phải do ông thì sao tôi sẽ bị 0 điểm được! Hôm nay tôi muốn liều mạng với ông!
Một người điên cuồng phẫn nộ hét to, rồi tiếng bàn chân đạp trên sàn bịch bịch vang lên…
Hey yoo? Vậy mà còn dám ra tay với anh mày à?
Có tin hôm nay anh dạy mày một bài học không hả?
Dù sao thì bây giờ Trương Tiểu Kiếm cũng đã học được kỹ năng Thái Cực quyền sơ cấp rồi, đối mặt với ma mới còn không phải là đơn giản như đang giỡn sao?
Lập tức tùy ý xoay người, nâng ô che lên, móc một phát…
“Bùm bùm ---!! Roẹt ---!!”
Ô Hắc Vũ chảnh chó, thuộc tính: Công cụ sắc bén để làm chảnh, trang bị đấu vật vừa tay, năng lực dẫn điện MAX!
Nhậm Nghị quỳ xuống ngay tại chỗ…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +36 đến từ Nhậm Nghị!”
- Ông… Ông… Đậu má cái ô của ông…. – Nhậm Nghị quỳ trên thảm trải sàn, bị giật đến mức tóc dựng đứng hết cả lên: - Đậu má nó ông còn có mặt mũi không hả? Dám cầm roi điện đi giật người khác…
Trương Tiểu Kiếm nhún vai bất đắc dĩ:
- Đây không phải như cậu nói đâu nhé, thứ này gọi là nội lực đấy tôi nói cho cậu biết. Tốt xấu gì tôi cũng là giáo viên trương trường, sao có thể cầm roi điện đi đánh người được đúng không? Hơn nữa, cho dù tôi thật sự giật điện cậu, thế thì liên quan gì tới mặt mũi chứ? Nói giống như tôi ác độc không thể tha thứ không bằng ấy… Cho dù có liên quan, thì cậu cũng có thể nói là ‘Ông còn muốn giật hay không hả?’! Ừm, đối với câu nỏi này, câu trả lời của tôi là muốn giật!
“Bùm bùm ----!! Roẹt----!!”
Nhậm Nghị: “…”
Tổ sư ông thầy này hoàn toàn không diễn theo kịch bản ấy đậu má!
Đám người Đường Văn Dương quả thực là vui muốn bay lên! Thích nhất là bản lãnh nói hưu nói vượn một cách nghiêm trang như Kiếm ca ấy!
Vốn người ta đã sợ muốn chịu thua rồi, ai biết Kiếm ca chỉ nói mấy câu, lại lòi ra thêm một vấn đề, rồi biết thời biết thế lại giật một phát ---- Quả không hổ là đại sư Thái Cực!
- Ai nha, Nhậm Nghị đúng không? – Trương Tiểu Kiếm giật mấy lần, thế mới hài lòng lấy ô về, cúi người cười tủm tìm nhìn hắn: - Nói đến đây, tôi thấy cậu khung xương kỳ lạ tướng mạo không kém, có muốn đi theo tôi học Thái Cực không hả? Thái Cực thần công của tôi là đỉnh cao đấy nhé, chính là công phu tốt nhất bất kể là lúc ở nhà hay đi du lịch hay muốn giết người diệt khẩu gì gì đó. Sao? Có muốn suy xét một chút không? Một tháng chỉ cần năm ngàn tệ! Đảm bảo dạy là biết!
Woa ha ha ha ha ha ha! Thời cơ tốt như vậy, đương nhiên là phải nhận đồ đệ rồi!
Không thấy hệ thống đã nói rồi sao?
Hai mươi đệ tử chính thức chính là level bạch ngân!
- Trương lão sư. – Lúc này một người đàn ông trung niên chừng ba lăm ba sáu tuổi chui ra từ trong đám người, nhíu mày nói: - Anh cướp đệ tử của tôi ở trước mặt công chúng như thế, có vẻ không được ổn lắm đâu.
Thằng này là thằng nào?
Trương Tiểu Kiếm nhìn hắn:
- Anh là ai thế?
- Tôi là giáo viên thể dục của trường này, Tất Phi Dương, cũng là đại diện huấn luyện đấu vật cho trường học. – Giáo viên thể dục kia cũng không hiểu sao nữa, vừa nghe Trương Tiểu Kiếm nói là tức giận: - Trương lão sư, anh chỉ là một giáo viên cố vấn tâm lí mà thôi, đừng có làm bộ làm tịch ở đây nữa, được chứ?
- Ồ? Thế thì phải làm sao đây nhỉ? – Trương Tiểu Kiếm cười he he đứng dậy: - Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị (*) nhé. Võ công của tôi cũng không kém đâu, tại sao lại không thể cướp người được chứ?
(*) Một câu nói khá nổi tiếng trong giới luyện võ. Câu này có ý là: Bàn về văn chương thì không ai dám nói mình giỏi nhất, nhưng đối với giới luyện võ thì ai cũng cho rằng võ công của môn phái mình mới là có một không hai.
Rồi hắn quay đầu nhìn về phía các học sinh trong lớp:
- Mọi người có muốn học Thái Cực không? Hướng dẫn trực tiếp đảm bảo dạy là biết nhé!
- Em em em! – Bây giờ Tiêu Thần Tâm chính là fan cuồng số một của Trương Tiểu Kiếm, nhảy ra đầu tiên: - Em được không nha thầy?
Còn cần phải hỏi nữa sao?
Tiêu Thần Tâm nhà chúng ta giọng nói ngọt ngào diện mạo đáng yêu dáng người quyến rũ, đương nhiên là phải được rồi!
- OK, không thành vấn đề! – Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm vẫy tay gọi cô: - Tới tới tới, nhanh cho Kiếm ca sờ thử xem xương cốt thân thể của em thế nào nào, xem thử có thích hợp luyện võ không…
Phải nói rằng bình thường những lời này đã đủ khiến người khác ghen tỵ rồi, một ông thầy như mày còn nói sờ khung xương thân thể của nữ sinh các thứ gì gì…
Lại bonus thêm cái thuộc tính của đồ bộ mà hắn đang mặc…
Chỉ trong chớp mắt, đã sinh ra một đống cừu hận luôn nhá!
Tất cả nam sinh nhìn hắn bằng ánh mắt sắp phun ra dung nham luôn!
- Trương lão sư ông già không biết xấu hổ kia! Buông mỹ nữ kia ra!
- Kiếm ca… Chẳng lẽ thầy còn định sờ thật sao? Kiếm ca sờ xong nhất định phải nói cho em biết cảm giác thế nào đấy nhá!
- Kiếm ca định làm gì?! Thầy định sờ chỗ nào?!
- Tâm Tâm, cậu nhất định không thể để cho con dê xồm kia ăn bớt đâu đấy!
Cả đám người la trời hét đất, ngược lại khuôn mặt Tiêu Thần Tâm đỏ bừng, rồi nói:
- Kiếm ca, thầy định sờ chỗ nào thế? Em cảm thấy em hẳn là sẽ có chút năng khiếu luyện võ đó!
- Khụ khụ… - Trương Tiểu Kiếm cũng biết vừa rồi nói lỡ miệng, vội đáp: - Thật ra thì vừa rồi thầy chỉ đùa tí thôi. Tâm Tâm, trước kia em từng học thuật phòng thân, quyền anh hay là đấu vật ngáng chân các thứ linh tinh gì đó chưa?
Trương Tiểu Kiếm chỉ định thay đổi đề tài một tí thôi, nhưng ai biết Tiêu Thần Tâm lại cười tủm tỉm nói:
- Kiếm ca, thầy cứ sờ một chút chẳng phải là sẽ biết em từng luyện hay chưa sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]