Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Càn Khôn Thông Não Công, có thể từ học tra biến thành học bá hay không, chỉ trông chờ vào mấy ngày này!

Vừa nghe thấy thế, tất cả học sinh ở đây lập tức kích động!

Có thể từ học tra biến thành học bá được hay không thì còn chưa nói được, nhưng so sánh giữa hai loại “nội lực” này… Thằng ngu cũng biết là nên chọn loại thứ hai rồi!

Loại đầu tiên đòi mạng quá!

- Vâng vâng vâng. – Học sinh bên dưới đều ra sức gật đầu: - Kiếm ca là lão đại, lời nói đều là chân lí!

Trương Tiểu Kiếm rất hài lòng với biểu hiện của các học sinh.

- Ừ, nể tình mấy đứa đều rất am hiểu lí lẽ “mềm nắn rắn buông”, hôm nay tôi sẽ dạy cho các em thật tốt. Mọi người cứ yên tâm đi, nội lực của tôi có thể giúp đỡ mọi người tăng cao trí nhớ. Cam đoan chỉ cần đọc qua các điểm tri thức đều sẽ hiểu ngay!

Đọc không hiểu thì còn hình phạt đang chờ!

Đám học sinh gật đầu thật mạnh, cả đám cứ như là sói đói thấy thịt vậy.

- Dạ dạ, Kiếm ca ngài nhanh bắt đầu đi, nhất thiết đừng có kích động đấy, cứ bảo trì vận chuyển nội lực như thế nhé, nhất thiết không thể kích động. Dẫu sao thì uy lực của Cửu Dương Thần Công của ngài lớn quá bọn này không chịu nổi đâu…

- Ừ, thế chúng ta bắt đầu nhé. – Trương Tiểu Kiếm cầm lấy sách ngữ văn của Đường Văn Đình nói: - Mọi người đều lấy sách ngữ văn ra đây, chúng ta thử một lần trước nhé, tôi cảm thấy hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu. Tới tới tới, tôi đọc cho mọi người nghe trước nhé: Ba yếu tố của tiểu thuyết là gì đây? Là nhân vật, cốt truyện, bối cảnh. Ba yếu tố của văn nghị luận là gì? Luận điểm, luận cứ, luận chứng…

Bên này hắn đọc, bên kia các học sinh vừa viết vừa ghi nhớ.

Môn Ngữ Văn lớp 10 có không ít tri thức, Trương Tiểu Kiếm thí nghiệm đọc một phần trước, rồi gấp sách lại, nhìn các học sinh ở đây:

- Mọi người cảm thấy hiệu quả thế nào?

- Ah?! Thật đúng là không phải nói đấy Kiếm ca! – Đường Văn Dương kinh ngạc: - Hình như em đều nhớ kỹ những gì thầy vừa giảng rồi. Ba yếu tố của tiểu thuyết là nhân vật, cốt truyện và bối cảnh. Ba yếu tố của văn nghị luận là luận điểm, luận cứ và luận chứng…

Hắn đứng dậy luôn, lưu loát đọc lại một lần những gì Trương Tiểu Kiếm vừa giảng, vậy mà đều đúng hết!

Các học sinh khác trong lớp cũng gật đầu thật mạnh. Chiêu này ngon quá luôn chiêu ơi!

Đậu má học tập với Kiếm ca còn được lợi ích như thế á?

“Điểm số khiếp sợ +8, +16, +22, +23, +25, +33… +18!”

Cả đám học sinh đều sững sờ luôn. Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, bây giờ thì đã hoàn toàn không cần Trương Tiểu Kiếm nhắc nhở, xem sức mạnh hiếu học còn mãnh liệt hơn cả Trương Tiểu Kiếm ấy chứ, thậm chí Trương Tiểu Kiếm có muốn giảng chậm chút cũng không được!

- Kiếm ca mau giảng nhanh lên đi! Tốc độ kiểu này thì bọn em đã ghi chép được hai lần luôn ấy!

- Đúng đấy đúng đấy, nhanh nói xong rồi đổi một môn khác đi!

- Rìu lớn của em đã không chịu nổi cơn đói khát rồi đây!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Bọn gấu con này…

Bên này Trương Tiểu Kiếm giảng bài, bên kia học sinh ghi chép, trong chớp mắt đã hết giờ của ba tiết học. Đã giảng được một phần sáu các tri thức của môn Ngữ Văn lớp 10 rồi. Trong lúc đó, Trương Tiểu Kiếm còn cố ý đặt câu hỏi cho các học sinh về phiên dịch thể văn ngôn và ngâm thơ…

Vậy mà đều đúng hết luôn!

- Tiếp theo, chúng ta tới phân tích tác phẩm văn cổ “Khuyến Học” này…. – Trương Tiểu Kiếm cầm lấy phấn viết bắt đầu ghi lên bảng đén, nhưng vừa mới viết, cửa phòng học lại bị mở ra, sau đó Cao trưởng phòng đen mặt bước vào, nhìn cả lớp, nói:

- Trương Tiểu Kiếm! Tiết học này là môn toán đúng không? Anh lại ở đây giảng Ngữ Văn là có ý gì? Giáo viên toán đâu rồi?!

- Giờ học của môn toán bị tôi xin rồi. – Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang nói bậy bạ: - Hắn đấu địa chủ thua tôi, cho nên lấy giờ dạy để trả nợ. Sao thế Cao trưởng phòng?

Cao trưởng phòng: “…”

- Đấu địa chủ thua cậu nên trả bằng giờ dạy á? – Sắc mặt của Cao trưởng phòng cực kỳ khó coi, rít gào: - Cậu cho rằng tôi bị thiểu năng à?! Rốt cục thì đang làm gì? Giờ học toán mà cậu lại dạy ngữ văn làm gì?! Còn nữa, cậu không phải là cố vấn tâm lý sao? Ai cho phép cậu dạy thay môn toán?!

Trương Tiểu Kiếm:

- Hạ hiệu trưởng. Sao?

- Hạ…. – Cao trưởng phòng chảy mồ hôi trong nháy mắt. Trương Tiểu Kiếm còn có quan hệ như thế với Hạ hiệu trưởng sao? Muốn dạy thay tiết nào thì dạy thay tiết đó luôn?

Không phải lúc mới đến đây thằng này còn nói nó không cần sao? Đây là đang đùa gì vậy?!

- Oh, hóa ra là Hạ hiệu trưởng…. – Cao trưởng phòng thay đổi một khuôn mặt khác ngay và luôn, cười nhẹ nhàng, phẩy tay áo, bộ dáng nhẹ như mây gió, có vẻ hết sức nho nhã: - Có Hạ hiệu trưởng cho phép thì không có vấn đề gì… Cậu tiếp tục, cậu tiếp tục…

Cao trưởng phòng cười ha ha rời khỏi phòng học. Trương Tiểu Kiếm:

- Điên!

Cao trưởng phòng cười hì hì trên mặt, trong lòng “cái đệt cụ kỵ họ hàng nhà mày”, vừa ra khỏi phòng học lập tức đi thẳng tới văn phòng hiệu trưởng luôn ---- Bà nội nhà nó chứ mày nói Hạ hiệu trưởng chính là Hạ hiệu trường à? Tao nhất định phải đi hỏi cho ra nhẽ mới được!

Cao trưởng phòng nghĩ như thế, đi thẳng tới văn phòng hiệu trưởng, chờ khi đi vào thì thấy Hạ hiệu trưởng đang đọc sách ở đó.

- Hạ hiệu trưởng. – Cao trưởng phòng gõ cửa: - Thế này, bây giờ có rảnh không?

- Ah, là Cao trưởng phòng à. – Hạ hiệu trưởng Hạ Vũ Đình nhìn thấy người tới, nói vội: - Vào đi. Chuyện gì vậy Cao trưởng phòng?

- Là thế này. – Cao trưởng phòng trau chuốt câu từ một chút rồi nói: - Em vừa đi ngang qua lớp 2/9, nhưng lại thấy Trương lão sư Trương Tiểu Kiếm đang dạy môn Ngữ Văn. Bình thường giờ này bọn họ hẳn là học môn Toán. Em hiếu kỳ hỏi thăm mấy câu, rồi hắn nói là giáo viên toán học đấu địa chủ thua hắn nên lấy giờ dạy trả nợ. Còn bảo đã được ngài phê duyệt rồi. Ngài xem…

Vừa nghe thấy việc liên quan tới Trương Tiểu Kiếm, Hạ Vũ Đình lập tức cảm thấy toàn thân không khỏe cho lắm.

Tổ sư nó chứ, quả thực là hình mẫu “Mời thần đến thì dễ mà đưa thần đi thì khó” đấy nè!

Bây giờ Trương Tiểu Kiếm làm mưa làm gió trong trường học, còn thật mẹ nó không dễ giải quyết đâu!

Nhưng nói thế nào thì nói, dẫu sao thì thằng này đang dạy học chứ chưa có gây ra chuyện gì to tát, coi như còn có thể chấp nhận được. Quan trọng là phải khiến hắn bình tĩnh cái đã. Bởi vì so sánh giữa đại ca giang hồ với một trưởng phòng học vụ thì hiển nhiên là đại ca giang hồ càng khó đối phó hơn đúng không?

- Là thế à. – Hạ hiệu trưởng uống một ngụm trà, từ tốn nói: - Chuyện này ấy, tôi có nghe thấy rồi. Nhưng nếu Trương Tiểu Kiếm dạy được, nguyện ý dạy, vậy thì cứ để cho hắn dạy đi. Dù sao hắn có dạy thêm cũng không cần phát thêm tiền lương cho hắn mà đúng không?

Cao trưởng phòng ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi:

- Nhưng mà Hạ hiệu trưởng, tự tiện giành giờ dạy như thế không được tốt lắm đâu.

- Có gì không tốt chứ? – Hạ Vũ Đình cười vỗ vai Cao trưởng phòng: - Cậu suy nghĩ mà xem, với thành tích bình thường của lớp 2/9 mà nói, học môn nào cũng như nhau cả thôi. Học Ngữ Văn hay toán học khác nhau ở điểm nào chứ? Không có chứ gì? Cho nên ấy, chỉ cần bọn họ không có phá phách lung tung, muốn học cái gì thì học cái đó đi.

- Thế…. – Cao trưởng phòng ngẫm nghĩ, rồi bất đắc dĩ thở dài: - Được rồi, cũng đúng. Thế thì Hạ hiệu trưởng ngài làm việc tiếp đi, em về trước đây.

Không có cách nào khác, Hạ hiệu trưởng người ta đã nói thế rồi, hắn chỉ là một trưởng phòng thôi, còn có thể làm gì được đây?

Lại nói, lời của Hạ hiệu trưởng xác thực là có đạo lí ---- Thành tích của lớp 2/9 ấy, cơ bản đến đấy là hết sức, học môn nào có quan trọng gì nữa đâu…

Lúc Cao trưởng phòng đến hỏi Hạ hiệu trưởng, cùng lúc đó, trong văn phòng khối 11, một đám giáo viên khối 11 cũng đang bàn luận về chuyện Trương Tiểu Kiếm giành giờ dạy của mọi người…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.