Chương trước
Chương sau
Trật tự đô thị giá lâm, đám chủ quán xem bói cùng mấy người Hoàng Đại Tiên Hoàng Minh Viễn cầm biển hiệu lên bắt đầu chạy như điên. Đừng xem bọn họ đều năm sáu mươi tuổi, nhưng mà tốc độ chạy không thua kém gì vận động viên nhé, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi, xem ra trước kia từng làm chuyện này không ít lần!

- Kiếm ca! - Hồng Lôi cũng có chút sợ, chung quy trật tự đô thị lại không phải là người bình thường, vội vàng hỏi: - Chúng ta có chạy không?

- Chạy? Vì sao phải chạy? - Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng hít sâu một hơi, phong cách cao không giống bình thường: - Yên tâm đi, anh mày quen biết người ở trên!

- Đứng lại, đều đứng lại cho tao!

Một đám trật tự đô thị thấy đám người Hoàng Đại Tiên chạy, vừa đuổi theo vừa la lên:

- Gọi chúng mày đấy, đều đứng lại cho tao!

Đám người Hoàng Đại Tiên chạy càng nhanh…

- Còn cậu đây là thế nào? - Một đám trật tự đô thị nháy mắt chạy đến trước mặt Trương Tiểu Kiếm, trong đó một người đàn ông trung niên bộ dáng giống như đội trưởng nhíu mày hỏi: - Bày quán xem bói ở trong này rất ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố có biết không?

- Không phải. - Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng vuốt tóc, há mồm liền chém luôn một phát: - Kỳ thật em đang làm live stream, có bốn mươi nghìn khán giả đấy.

Trật tự đô thị vừa nghe thấy người trước mắt này là streamer nổi tiếng có bốn mươi nghìn khán giả, nhất thời kinh ngạc!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +4 đến từ Diêu Kiến Huy.”

- Đều thu gậy gộc vào đi. - Đội trưởng trật tự đô thị Diêu Kiến Huy còn cố ý chỉnh sửa hình tượng một chút, nháy mắt đổi sang khuôn mặt tươi cười: - Hóa ra là thế, tôi còn tưởng cậu đang xem bói cơ. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nào có người nào trẻ tuổi như cậu mà đã làm nghề này. Ah, chú em, cho anh cái góc độ quay chụp đẹp chút nhé. Khụ khụ, kỳ thật trật tự đô thị chúng ta cũng không có hung ác như mọi người vẫn tưởng đâu. Đều là vì giữ gìn bộ mặt thành phố ha.

Nói xong còn cố ý cười cười nhìn màn hình.

Trong phòng live stream lại cười bay nóc ---

Heo Heo Chạy Mau: “Mười nghìn người đầu tiên ở đây!”

Giấc Mơ Từng Có: “Mười nghìn người thứ hai!”

Triệu Nháo Nháo: “Tui là người thứ ba!”

Một Con Ong Mật: “Tui là người thứ tư!”

Heo Heo Chạy Mau: “Chúng ta đại biểu cho bốn mươi nghìn khán giả! Comment của bốn mươi nghìn khán giả đều do chúng ta tạo ra!”

Giấc Mơ Từng Có: “Bốn mươi nghìn khán giả vây xem chủ phòng thuê người diễn!”

- Ai nha được thôi. - Trương Tiểu Kiếm lấy điếu thuốc châm cho Diêu Kiến Huy, sau đó cười nói với Hồng Lôi: - Lôi ca, quay chụp cận cảnh vị đội trưởng này đi, để cho bốn mươi nghìn khán giả của anh đều nhìn thấy!

Hồng Lôi:

- OK!

Lấy di động ra quay chụp một trận…

Thấy quan hệ kéo gần không ít, lúc này một người trẻ tuổi trong đội ngũ trật tự đô thị bước lên một bước, nhìn Trương Tiểu Kiếm, kinh ngạc nói:

- Vừa rồi tôi còn không dám nhận đâu, cậu không phải là người làm bánh kếp giòn sao?

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đây là tình huống thế nào vậy? Cái gì gọi là tao là người làm bánh kếp giòn?

Sau đó chờ cho hắn nhìn kỹ, nhất thời liền nở nụ cười --- Đây không phải là cái thằng tham ăn Trương Văn Huy từng nếm qua bánh kếp giòn do mình tự tay làm sao? Thời gian thật lâu mà còn ở đó tưởng nhớ hương vị kìa!

Trương Tiểu Kiếm:

- Ai nha, hóa ra là cậu sao, ha ha ha ha ha, tôi đã nói là nhìn quen mắt mà. Sáng hôm đó cái bánh kếp giòn tôi làm ăn có được không?

- Ăn ngon, ăn rất ngon! - Trương Văn Huy vừa nhắc đến đây lại bắt đầu chảy nước miếng: - Mấy ngày sau đó sáng nào tôi cũng đi tìm cậu, nhưng mà cậu vẫn không xuất hiện.

Sau đó hắn giải thích cho đội trưởng Diêu Kiến Huy:

- Diêu đội, đây là người cùng khu dân cư với em, tuyệt đối là dân lành, còn biết làm bánh kếp giòn, cực kỳ ngon cơ.

- Ai nha cậu xem cậu kìa, không nói sớm! - Diêu Kiến Huy cười ha ha vỗ vai Trương Tiểu Kiếm: - Người nhà mình thì đơn giản. Cậu nhóc cố gắng nhé. Sau này có việc gì cần cứ tìm Tiểu Trương. Nhớ lấy, có việc gì cần đội trật tự đô thị chúng ta ra mặt thì nhất định phải thể hiện ra tác phong tốt đẹp của đội trật tự đô thị chúng ta!

Dù sao cũng là streamer nổi tiếng có bốn mươi nghìn khán giả, phải nể mặt!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Hồng Lôi.”

- Không thành vấn đề! - Trương Tiểu Kiếm lập tức hứa hẹn: - Vậy thì quyết định thế nhé.

- Được! - Diêu Kiến Huy tiêu sái xoay người, búng ngón tay một cái: - Trở về, vì bộ mặt thành phố Thiên Kinh của chúng ta, đi đến nơi tiếp theo!

Một đám trật tự đô thị biến mất trong nháy mắt, tốc độ quá nhanh quả thực giống như lốc xoáy!

Nhìn theo bóng lưng trật tự đô thị rời đi, Trương Tiểu Kiếm liền bắt đầu tiếp tục live stream:

- Các vị khán giả, vừa rồi anh em chém gió còn xem được không?

Heo Heo Chạy Mau: “6666, Kiếm ca tui vỗ tay cho ông!”

Giấc Mơ Từng Có: “Add follow add follow!”

Triệu Nháo Nháo: “Cùng add!”

Một Con Ong Mật: “Chủ phòng cậu tìm người diễn rất thú vị! Liên hoàn lừa đảo!”

Vừa nghe lời này, Trương Tiểu Kiếm nhất thời đen mặt -- chẳng trách vẫn không thu nhập được điểm số khiếp sợ đâu, hóa ra mấy cái thằng này vẫn cho rằng mình tìm người diễn kịch đúng không?

Thôi, Táng Ái Gia Tộc Kiếm Ca ta đây làm việc một đời, không cần giải thích với ai!

Mặc kệ như thế nào, cũng xem như là khai trương vui vẻ. Trưa rồi, đi ăn cơm thôi!

- Được rồi, các vị thân ái. - Trương Tiểu Kiếm sờ bụng nói: - Live stream hôm nay đến đây là hết, ngày mai chúng ta lại live tiếp!

- Kiếm ca, anh làm live stream này cũng được đấy. - Tắt phòng live stream đi, Hồng Lôi vừa đi vừa nói: - Chẳng qua là khán giả còn ít quá.

- Không sao cả, ai chẳng phải góp gió thành bão. - Trương Tiểu Kiếm ngược lại không để ý cái này: - Mày xem không phải đã có bốn fans rồi sao? Từ từ rồi đến, mục tiêu tạm thời là có 10 fans.

Hồng Lôi gật đầu:

- Vâng vâng.

Hai người tùy ý tìm một cửa hàng thức ăn nhanh. Hồng Lôi ăn xong liền nhận được điện thoại của giám đốc, gọi hắn đi đón máy bay. Phía bên Trương Tiểu Kiếm thì vừa ăn mì vừa tính toán con đường kiếm tiền.

Không có cách nào khác, hiện tại kéo thấp GDP của quốc gia hơi dữ dội, xếp hạng hơn 18 triệu 900 ngàn, đằng sau phỏng chừng chính là mấy đứa nhỏ sơ sinh --- Cho dù là thế cũng vẫn có rất nhiều đứa cao hơn cả mình nữa cơ. Chung quy thời đại này, có ngày lễ ngày tết sinh nhật, bọn trẻ con nhận được tiền lì xì liền mừng tuổi tuyệt đối ăn đứt bản thân mình!

- Buổi chiều thì làm gì đây? - Trương Tiểu Kiếm hút vào một ngụm mì, xem di động.

Tạm thời hoãn lại xem bói một chút cái đã, kiếm tiền nhanh thì kiếm tiền nhanh, nhưng cứ live stream cái này thật sự là không thú vị, vẫn không đủ hấp dẫn người khác -- Cả buổi sáng mới có bốn người xem live, xác thực chậm chút. Hơn nữa quan trọng nhất là bọn họ cứ cho rằng mình thuê người diễn kịch…

Ừm, việc gấp rút trước mắt vẫn là kiếm tiền quan trọng nhất!

Hắn vừa ăn vừa suy nghĩ, kết quả còn đang nghĩ, tiếng wechat chợt vang lên.

Cầm lên xem, nhất thời vui vẻ --- Vậy mà lại là Đại Tiểu Thư Baby! Cũng không biết lúc này cô nàng tìm mình có việc gì. Lại muốn ăn gà sao?

Đại Tiểu Thư Baby: “Có ở đó không?”

Táng Ái Gia Tộc Kiếm Ca: “Đương nhiên rồi. Có việc gì?”

Đại Tiểu Thư Baby: “Buổi chiều có rảnh không? Online đi! Tôi nhất định phải xem thử xem ông làm bằng cách nào!”

Táng Ái Gia Tộc Kiếm Ca: “Bận kiếm tiền, không rảnh!”

Đại Tiểu Thư Baby: “Hôm nay là thứ bảy nhé! Không dám đến thì cứ nói là không dám đến đi. Chỉ cần ông thừa nhận là chơi hack, tôi liền không tìm ông nữa.”

Táng Ái Gia Tộc Kiếm Ca: “Cô cho rằng ai cũng có thể kiếm sống bằng mặt giống cô sao? Tôi không tìm việc làm thì chết đói cô chịu trách nhiệm nhá?”

Đại Tiểu Thư Baby: “Ông mới kiếm sống bằng mặt ấy! Bổn đại tiểu thư là bằng kỹ thuật! Có hiểu không?”

Đau trym nhé Đại Tiểu Thư. Nếu anh mày có thể kiếm sống bằng mặt thì còn đau khổ như thế này sao?

Táng Ái Gia Tộc Kiếm Ca: “Kệ cô đấy, anh phải đi tìm cơ hội kiếm tiền đây.”

Trương Tiểu Kiếm tính tiền rồi chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả Đại Tiểu Thư Baby nói một câu khiến hắn dừng bước chân.

Đại Tiểu Thư Baby: “Ông thật sự nghèo đến mức đó sao?”

Táng Ái Gia Tộc Kiếm Ca: “Nỗi khổ của những đứa không có tiền lại không có mặt, cô cho rằng rất dễ sống hay sao?”

Anh mày live stream cả buổi sáng mới có bốn người xem!

Đại Tiểu Thư Baby: “Vậy thì thế này đi, ông chơi mấy ván với tôi, nếu còn có thể giống như hôm đó ấy, có trang bị nào ông đều biết ấy, vậy thì một ván 20, phát bao lì xì không ăn quỵt!”

Ah? Một ván 20? Này tốt lắm!

Mình còn thiếu 151,2 là có thể mở khung kỹ năng trống thứ hai rồi, vậy thì let’s go!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.