Cô An nhìn thấy An Nguyên Nguyên đang ngủ, Châu Vi Vũ vẫn cõng chưa chịu thả.
" Bé An bị làm sao vậy?"
" Cậu ấy mệt, không có việc gì đâu"
" Vậy được, bé An nhỏ nhắn như vậy, đi lại cả buổi chắc cũng mệt rồi. Đỡ em ấy xuống đi!"
An Nguyên Nguyên nghe thấy giọng nói thì thầm thì thầm, " Ưm~~~" một cái, vòng tay qua cổ Châu Vi Vũ ôm chặt, vùi đầu vào vai người ta tiếp tục say ngủ. Mọi người xung quanh đều không thấy gì hết nha, cũng không nghe thấy bé An vừa kêu cái gì nha, mặt đỏ mắt giật là do nắng hơi chói thôi à. Thề đó, phải tin.
Châu Vi Vũ ra hiệu cho cô An một cái, khẽ giọng gọi " An An...bé An. Dậy đi nào"
" An An cậu dậy đi.....Nguyên Nguyên"
An Nguyên Nguyên lập tức mở bừng mắt trừng trừng đôi mắt ngái ngủ với cái má hồng hồng về phía Châu Vi Vũ.
" Nguyên Nguyên là để cậu gọi sao? Vớ vẩn, ai cho!"
" Được được, là tôi sai, tôi sai rồi lần sau sẽ xin phép cậu" Châu Vi Vũ hạ thấp người thả An Nguyên Nguyên xuống.
" Lại còn có lần sau?"
" Không có không có" Châu Vi Vũ khẽ cười.
Mẹ nó, mấy người show ân ái có thể nhìn xung quanh một chút không? Cả cái lớp 11A1 này có mấy người yêu đương, đa số đều là chó ế có được không? Chói mù mắt chó rồi, lại còn Nguyên Nguyên, lại còn hờn nhau. Châu Vi Vũ có bao giờ cười sao, hầu hết là mặt than đen ai dám thân hắn, từ khi An Nguyên Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cau-duoc-uoc-thay/1720910/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.