🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau đêm đó, Mạnh Nhạc Nhạc bắt đầu có ý tránh né Lục Vị.

Cô biết Lục Vị muốn gì, cũng biết bản thân không thể đồng ý, mà khi một người đã hạ quyết tâm từ chối, mọi chuyện sẽ đều rất dễ dàng.

Đương nhiên, cũng rất tuyệt tình, đặc biệt là khi đối tượng lại là một người chân thành.

Cũng may, lần này nhiệm vụ của đoàn khảo sát có thời hạn...

-

Rất nhanh đã đến ngày tham quan cuối cùng, Mạnh Nhạc Nhạc tuy thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại vẫn không tránh khỏi buồn bã.

Chuyến tham quan hôm nay là một máy quang phổ Raman kiểu cũ(*). Chiếc máy này tuy rằng chức năng đã cũ, nhưng bởi từng có một vị tiền bối rất giỏi tự mình cải tiến, độ chính xác còn hoàn toàn vượt qua các thiết bị kiểu mới. Mà vị kia lại đã qua đời, thế nên chiếc máy này liền trở thành độc nhất vô nhị.

Mọi người đứng giữa phòng thí nghiệm, người điều hành thí nghiệm bắt đầu thao tác, sau khi rửa sạch mẫu vật thì để vào trong khoang chứa, đóng cửa, kích phát nguồn sáng...

Đột nhiên, mẫu thí nghiệm phát ra tiếng ồn kì lạ, kết hợp với chuyển động xoắn ốc bên trong, nó cũng bị mất kiểm soát xoay tròn.

Thao tác viên lúng túng không biết làm sao, người phụ trách phòng thí nghiệm này là một người tên Lưu Tuyết. Lúc này cô ta lại chỉ đứng ở một bên, vẻ mặt tỉnh bơ cứ như chẳng liên quan đến mình, khóe miệng còn treo nụ cười nhạt như đang xem kịch vui.

Mạnh Nhạc Nhạc bước lên trước, quan sát cẩn thận chuyển động bên trong, mở bảng điều khiển ra điều chỉnh, cô vừa mới chuẩn bị thử điều chỉnh, Lưu Tuyết giờ lại mở miệng ngăn cản.

"Có lẽ Mạnh tiểu thư không nên động chạm lung tung, có vài thứ vẫn nên để chuyên gia đến hoàn thành thì hơn..."

Mạnh Nhạc Nhạc không thèm trả lời cô ta. Nếu đổi lại là dụng cụ khác thì cô đã không đụng vào như thế, nhưng đây từ thiết kế đến lắp ráp là loại máy móc kiểu cũ, cô đều đã từng học trong video khi làm các nhiệm vụ Học thức. Cho nên nếu hỏi ai am hiểu nhất về thứ này, thì ngoại trừ người chế tạo chắc sẽ chỉ có cô.

Lưu Tuyết đứng ở một bên, trong mắt khó nén vẻ đố kỵ. Từ nhỏ đến lớn cô ta đều là học viên xuất sắc, nỗ lực mất bao năm mới đi đến vị trí ngày hôm nay. Vì chịu đựng trải qua tất cả những thứ đó mà đến nay vẫn độc thân, thế nhưng vì cái gì lại có người có thể dễ dàng đạt được, dễ dàng đi đến vị trí cao như vậy?

Từ lúc Mạnh Nhạc Nhạc bắt đầu xuất hiện, cô ta đã không ưa cô chút nào, nhưng mấy lần thử làm Nhạc Nhạc khó xử đều không có hiệu quả, ngược lại còn cho cô có cơ hội biểu hiện. Giờ nhìn sang đồng nghiệp xung quanh lại đều là vẻ mặt tâm phục khẩu phục với Nhạc Nhạc, trong lòng cô ta chỉ càng thêm khó chịu.

Trùng hợp là, máy quang phổ Raman mà Nhạc Nhạc đang điều chỉnh lại đột nhiên phát ra tiếng ồn cảnh báo lớn hơn, dụng cụ đã sắp va đập vào lồng kính, trong mắt Lưu Tuyết càng thêm vui vẻ, gấp không chờ nổi vội to tiếng:

"Cái máy này toàn thế giới chỉ có duy nhất một cái, nếu Mạnh tiểu thư cứ kiên quyết làm theo ý mình như thế, nhỡ mắc phải sai lầm thì..."

Mạnh Nhạc Nhạc lại chỉ nhàn nhạt mở miệng hỏi:

"Dụng cụ bảo trì ở đâu?"

Đôi mắt Lưu Tuyết xoay chuyển nhưng không trả lời, thế nhưng cô gái bên cạnh cô ta đã nhanh chóng mở ngăn kéo tìm đưa cho Mạnh Nhạc Nhạc, làm Lưu Tuyết trừng mắt nhìn vào người kia.

Mạnh Nhạc Nhạc tiếp nhận dụng cụ, nhìn lại cô gái trước mặt —— Lý Văn.

Trước sự chú ý của mọi người, Mạnh Nhạc Nhạc thao tác nhanh gọn gỡ bỏ bộ phận cũ, nối hệ thống mạch điện rõ ràng, thậm chí còn thay đổi hai phần giao diện để tinh giản lại hiệu quả của nó.

Khi khởi động lại lần nữa, tốc độ hoạt động so với lúc trước còn nhanh hơn.

Lưu Tuyết đứng ở một bên nghẹn họng câm nín.

Mạnh Nhạc Nhạc đối diện với đội khảo sát nhà họ Lục, nói:

"Xin lỗi đã làm mọi người chê cười, nhưng mấy việc này xảy ra rất thường xuyên, hy vọng ai làm nghiên cứu khoa học đều sẽ không sợ khi dụng cụ xảy ra vấn đề. Bất kể kết quả xấu hay tốt, cũng có ý nghĩa là không hoặc có, mỗi một lần đều là một kinh nghiệm. Thứ quý giá nhất trong phòng thí nghiệm không chỉ chỉ có dụng cụ, mà còn là kinh nghiệm của mọi người."

Phòng thí nghiệm vang lên một tràng vỗ tay thật lớn.

Chuyến tham quan kết thúc, Mạnh Nhạc Nhạc tiễn đội khảo sát đến tận cửa, mọi người đều đã lên ngồi trên trực thăng, chỉ có Lục Vị vẫn còn đứng đấy, lẳng lặng nhìn cô.

Cuộc khảo sát đã kết thúc, anh cũng không còn lý do gì để ở lại. Cứ như... mối quan hệ không rõ ràng này cũng đến hồi phải kết thúc.

Mạnh Nhạc Nhạc cố nén cảm giác khác lạ trong lòng, tự nói với bản thân rằng đây chỉ là một mối quan hệ sai trái cần phải chấm dứt, cô khẽ mấp máy nói:

"Đi đường cẩn thận."

Ánh sáng trong mắt Lục Vị theo lời cô dần ảm đạm xuống. Anh xoay người đi đến cạnh máy bay, đứng một hồi lâu rồi lại quay người nhanh chóng trở về, đến bên Mạnh Nhạc Nhạc, anh thấp giọng nói từng chữ:

"Em chờ đấy. Anh trở về chăm sóc, ép nước trái cây với nấu mì cho ba... Vài ngày tới sẽ có đoàn khảo sát về hạng mục tổng hợp chất bán dẫn, em không chạy thoát được khỏi anh đâu."

Mạnh Nhạc Nhạc bỗng ngẩn ra, tuy thấy hơi dở khóc dở cười, nhưng rồi lại không khỏi có chút cảm động cùng mong chờ.

Cô lựa chọn cự tuyệt Lục Vị, không đơn giản chỉ vì mối quan hệ và thời điểm không đúng lúc, mà còn vì...

Một người hay âu lo khi phải đối diện với các vấn đề sẽ rất khó để nhận định tình cảm chính xác. Cô sợ rằng bản thân đã lợi dụng Lục Vị để vượt qua chuyện riêng tư, rồi có khi còn mang đến nhiều bi kịch hơn về sau.

Đã bao nhiêu chuyện yêu hận tình thù trái ngang đều bắt nguồn khi một người đang chìm trong sa sút, điều này rất không công bằng.

Cô tin tưởng, chờ đến khi Lục Vị quay lại, cô nhất định có thể ổn định hơn, nhất định có thể thành thật đối mặt với chính mình, đưa ra sự lựa chọn chính xác.

-

Tiễn đoàn khảo sát đi, Mạnh Nhạc Nhạc trở lại đại sảnh căn cứ.

Chính tại nơi này, 'cuộc chiến' giờ mới bắt đầu.

Mạnh Nhạc Nhạc không nói lời nào lên đứng trên đài cao, cực kỳ nghiêm túc.

Cùng đứng đấy là 36 người quản lý các hạng mục và phòng thí nghiệm. Lưu Tuyết cũng là một trong số đó, mà lúc này cô ta rõ ràng bồn chồn bất an, ngẩng đầu lên đến mấy lần, cuối cùng không thắng nổi áp lực từ tầm mắt của mọi người, bèn đứng ra nhỏ giọng xin lỗi:

"Xin lỗi, Mạnh tiểu thư, không, cô chủ, chuyện hôm nay là tôi..."

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Mạnh Nhạc Nhạc cắt lời.

"Tôi biết các vị ở đây có rất nhiều người không phục tôi. Một người còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cũng không có thành quả nghiên cứu gì lớn, thế nhưng lại một bước lên trời, đứng ở đây làm lãnh đạo của các vị..."

Lời này vừa nói ra, những người khác cũng không thể đứng yên, sôi nổi mở miệng:

"Không có, đâu dám."

"Cô chủ đừng nói vậy, mấy ngày này chúng tôi đã hiểu rõ về năng lực của cô rồi."

. . .

Mạnh Nhạc Nhạc mỉm cười, bất kể lời nói của những người này xuất phát từ lòng chân thành hay do tình thế bức bách thì những lời này cũng làm cô vui vẻ.

Nhạc Nhạc chĩa tầm ngắm vào Lưu Tuyết.

"Lưu Tuyết phải không? Từ hôm nay, cô và Lý Văn đổi chức vị cho nhau."

Lưu Tuyết sửng sốt giật mình, không dám tin tưởng kêu lên:

"Cô nói cái gì? Cô dựa vào cái gì, cô có tư cách gì mà giáng chức tôi? Chỉ vì lúc nãy tôi không đưa dụng cụ cho cô? Phán quyết như vậy tôi không phục, tôi muốn gặp ngài Trần!!"

Những người khác cũng ngây ra không tin được. Vài người hiền lành đứng dậy muốn mở miệng khuyên Mạnh Nhạc Nhạc. Nhưng cô chỉ xua tay, giọng nói vẫn bình đạm trước sau như một:

"Lúc trước tôi đã nhận được báo cáo về thành quả thí nghiệm của cô. Ba năm qua đã không có tiến triển trên bất cứ hạng mục nào..."

Lưu Tuyết cứng cổ, nhưng vẫn to mồm giảo biện:

"Đó là vì..."

"Còn có video giám sát phòng thí nghiệm suốt ba năm qua. Cô có muốn tôi công khai thời gian thí nghiệm của cô cho mọi người không? Ngược lại là Lý Văn, cô ấy vẫn luôn cẩn thận nỗ lực. Tôi đoán không ít thành quả của cô đều là lấy của Lý Văn đi... Tuy nhiên, tôi cũng không phủ nhận tất cả thành quả của cô, bằng không thì hiện tại cô đã bị đuổi việc chứ không phải chỉ bị giáng chức đâu."

Lưu Tuyết mấp máy môi, nửa ngày sau vẫn không nói được gì, mặt mũi sa sầm lùi lại mấy bước. Lý Văn bên cạnh cô ta thì kinh ngạc nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, dù tóc mái cô ấy có che đi thì vẫn có thể thấy đôi mắt đã đẫm lệ.

Mạnh Nhạc Nhạc nhìn mà bỗng nghĩ đến mình trước kia, cô nhìn Lý Văn, gật đầu như cổ vũ.

Cô tiếp tục thả một tin tức như trời giáng cho mọi người.

"Tiếp theo, tôi yêu cầu những người phụ trách chính của các phòng thí nghiệm bắt đầu phụ trách luân chuyển. Mỗi người sẽ luân chuyển phụ trách các phòng thí nghiệm trong vòng 36 ngày."

Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngây ra sững sờ. Việc lúc nãy coi như cô chỉ là giết gà dọa khỉ nên không ai dám chất vấn, còn chuyện này thì mọi người đều không thể hiểu nổi.

Phải biết rằng các phòng thí nghiệm đã hình thành thói quen ai biết việc nấy, biết dùng dụng cụ A, nhưng chưa chắc sẽ biết đến nguyên lý B, C... càng nghiên cứu học lên cao, dụng cụ sử dụng cũng càng ít đi. Cái gọi là nhân tài mới toàn năng sớm đã cực kỳ hiếm thấy.

Tuy thế nhưng Mạnh Nhạc Nhạc không có ý độc đoán, cô nghiêm túc giải thích:

"Ba mươi sáu ngày sau, các cấp dưới điều hành cũng bắt đầu luân chuyển. Trong vòng nửa năm, tôi yêu cầu mọi người có thể nắm rõ cách hoạt động và thao tác của các dụng cụ. Tôi cũng sẽ không giấu giếm mọi người, nửa năm sau, tôi sẽ tổng hợp lại tất cả dụng cụ, phát triển lĩnh vực thử nghiệm trên quy mô lớn, cũng sẽ đưa vào thành quy trình tự động hóa. Đến lúc đó, một nửa số người ở đây cũng sẽ đứng trước nguy cơ phải nghỉ việc, thế nên, mọi người cần tích cực học tập vào nhé."

"Cũng đừng nói với tôi rằng mọi người không thể làm được, tôi chỉ là một nghiên cứu sinh bình thường mà còn có thể, thì sao mọi người lại không thể? Đương nhiên, mọi người cũng có thể lựa chọn không luân chuyển, cũng có thể lựa chọn không học tập, rời khỏi đây đi đến viện nghiên cứu khác, tiếp tục làm một thực nghiệm viên, công việc này sẽ dừng lại tại đây."

Toàn đại sảnh im lặng bất cứ ai đứng ở nơi này cũng đều là nhân tài hàng đầu. Bọn họ so với người bình thường càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc liên tục học hỏi, cũng có thể nhanh chóng hiểu được tâm ý của Mạnh Nhạc Nhạc.

Công nghiệp hoá, tự động hoá đã là cuộc cách mạng có tầm quan trọng của nhân loại trong lịch sử. Nhưng mỗi một lần khoa học kỹ thuật tiến bộ, chắc chắn đều có một nhóm người, một vài ngành sản xuất phải bị đào thải.

Hiện tại các tiến bộ về trí tuệ nhân tạo cũng là như thế, nếu không muốn bị loại bỏ thì phải thể hiện được giá trị và năng lực của bản thân!

Mạnh Nhạc Nhạc nhìn lướt toàn đại sảnh, cuối cùng đưa ra tổng kết:

"Ba mươi sáu ngày sau, tôi sẽ khảo sát lại thành quả của mọi người, ba vị có thành tích tốt nhất sẽ trở thành trợ thủ của tôi."

——

Vừa đi ra khỏi đại sảnh, Mạnh Nhạc Nhạc đã thấy Trần Kiến Bạch đứng ở cửa. Lúc này anh đã không còn sự xấu hổ và chật vật như trước, anh nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng.

"Nhạc Nhạc, em làm rất tốt... Bảo sao khi dì Mộc nói, em so với tôi và cha tôi còn càng thích hợp với vị trí này hơn..."

Mạnh Nhạc Nhạc siết chặt đôi bàn tay đã đầy mồ hôi ở sau lưng, thở dài một hơi.

Vừa nãy lúc cô phát biểu cũng đâu có thấy dễ dàng, vì chuyện này mà cô đã phải chuẩn bị rất lâu, đọc không ít các loại sách về quản lý, thậm chí còn lấy kinh nghiệm từ chỗ tên Lục Vị kia, mà quá trình lấy thì... khụ, thôi không nói thì hơn.

Đồng chí kia tuy nhìn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng dù sao anh cũng là người nối nghiệp nhà họ Lục bồi dưỡng, còn có cả một "hậu cung" nhân sự được quản lý rất tốt.

Dựa theo cách nói của anh, cô phải kiên nhẫn chờ một cơ hội để danh chính ngôn thuận đứng thật vững, xây dựng được đội ngũ của riêng mình.

Nhưng nếu cô trực tiếp tuyển thẳng ra 3 người trợ lý, chỉ sợ mấy tên nhân tài nọ kia sẽ không coi cô ra gì.

Thế nên như hiện tại, một mũi tên trúng mấy con chim. Cô nhất định phải nhanh chóng nắm quyền điều hành toàn bộ các phòng thí nghiệm trong căn cứ mới có thể đẩy mạnh hạng mục theo ý mình, cô sẽ còn có "trận chiến" lớn hơn nữa phải đấu, nhất định không thể chậm trễ.

Mạnh Nhạc Nhạc và Trần Kiến Bạch tản bộ dọc theo hành lang của căn cứ, không khí vẫn có hơi ngượng ngập.

Hiện tại, bọn họ có còn quan hệ gì đâu.

À, trước kia là giáo viên hướng dẫn, bây giờ trên danh nghĩa thì là hôn phu - hôn thê. Mà quan hệ này còn có một thứ tình cảm khó nói quanh quẩn trong đó.

Thật lâu sau, Mạnh Nhạc Nhạc hít sâu một hơi, bắt đầu kể về một vài kinh nghiệm làm việc, tiến triển cô tâm đắc hay còn khúc mắc của hạng mục thực nghiệm...

Đây là biện pháp mới mà cô nghĩ ra, điều mà Lục Vị còn có thể nhận thấy, bản thân cô còn càng hiểu rõ hơn. Cô có áp lực quá lớn, nếu muốn không muốn bị áp lực này đánh bại thì chắc chắn phải tìm cách giải tỏa.

Bước đầu, là không cần thể hiện mình giỏi giang trước mặt một số người thân thiết, tạm thời trút bỏ gánh nặng, thẳng thắn thừa nhận các khuyết điểm của mình.

Trần Kiến Bạch lại vẫn luôn giống một người thầy hơn cr giáo viên của cô, anh cũng là người dẫn đường đưa cô tiến xa hơn trên con đường nghiên cứu, không thể nghi ngờ, anh chính là ứng cử viên sáng giá nhất.

Mạnh Nhạc Nhạc bất ngờ nói chuyện làm Trần Kiến Bạch không khỏi ngây ngẩn. Một lúc lâu sau anh mới có thể phản ứng lại, nhưng trong mắt bỗng thấy chua xót, dường như đã rất lâu bọn họ không nói chuyện với nhau như vậy rồi.

Bỗng dưng, nỗi buồn nghẹn ở đáy lòng dần tiêu tán, nỗi buồn đến rượu còn không thể xoa dịu, vậy mà chỉ bằng những câu nói đơn giản của cô lại làm dịu đi hết thảy.

Rốt cuộc anh đã có thể đưa ra lời khuyên giống như trước kia từng giúp đỡ cô rồi...

-

Hai người nói chuyện thật lâu, cứ thế đi vòng quanh hành lang căn cứ tận ba vòng.

Cuối cùng, ngay cả mọi người đi ngang qua cũng đều bắt đầu cảm thấy kỳ quái.

Bọn họ cuối cùng cũng dừng lại, nhìn nhau, hai người bỗng ăn ý cười rộ lên, chẳng cần ai phải nói lời xin lỗi, cũng chẳng cần ai phải giải thích nữa.

Nghiên cứu khoa học đã chứng minh rằng, nếu thông số thực nghiệm đi đến nút thắt, chúng ta có thể không ngại quay về làm lại từ đầu, rồi cứ thế, chậm rãi điều chỉnh các tham số, thế thôi.

Mà một mối quan hệ, có lẽ... cũng là như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.