Sau đêm đó, Mạnh Nhạc Nhạc bắt đầu có ý tránh né Lục Vị.
Cô biết Lục Vị muốn gì, cũng biết bản thân không thể đồng ý, mà khi một người đã hạ quyết tâm từ chối, mọi chuyện sẽ đều rất dễ dàng.
Đương nhiên, cũng rất tuyệt tình, đặc biệt là khi đối tượng lại là một người chân thành.
Cũng may, lần này nhiệm vụ của đoàn khảo sát có thời hạn...
-
Rất nhanh đã đến ngày tham quan cuối cùng, Mạnh Nhạc Nhạc tuy thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại vẫn không tránh khỏi buồn bã.
Chuyến tham quan hôm nay là một máy quang phổ Raman kiểu cũ(*). Chiếc máy này tuy rằng chức năng đã cũ, nhưng bởi từng có một vị tiền bối rất giỏi tự mình cải tiến, độ chính xác còn hoàn toàn vượt qua các thiết bị kiểu mới. Mà vị kia lại đã qua đời, thế nên chiếc máy này liền trở thành độc nhất vô nhị.
Mọi người đứng giữa phòng thí nghiệm, người điều hành thí nghiệm bắt đầu thao tác, sau khi rửa sạch mẫu vật thì để vào trong khoang chứa, đóng cửa, kích phát nguồn sáng...
Đột nhiên, mẫu thí nghiệm phát ra tiếng ồn kì lạ, kết hợp với chuyển động xoắn ốc bên trong, nó cũng bị mất kiểm soát xoay tròn.
Thao tác viên lúng túng không biết làm sao, người phụ trách phòng thí nghiệm này là một người tên Lưu Tuyết. Lúc này cô ta lại chỉ đứng ở một bên, vẻ mặt tỉnh bơ cứ như chẳng liên quan đến mình, khóe miệng còn treo nụ cười nhạt như đang xem kịch vui.
Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cai-tao/3462539/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.