🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đối với Mạnh Nhạc Nhạc mà nói, cô vốn đã không có sự lựa chọn để gánh vác thứ gánh nặng gian khổ này.

"Ngày 6 tháng 2, cô từng đến Lâm Thành, Bắc Sơn, linh khí đất trời đột nhiên xuất hiện, cũng đã gần trăm năm không thấy dị tượng như thế, tất cả tu giả điều bị kinh động, họ hy vọng ta có thể tìm ra nguyên nhân. Còn về những thành phần xấu thì... Nhạc Nhạc, cô cũng đã thấy rồi. Đây mới chỉ là bắt đầu, ta có thể bảo vệ cô được nhất thời, nhưng không thể bảo vệ cô cả đời..."

Mộc Loan nói đến đây, lại nhìn sang Mạnh Nhạc Nhạc thở dài phiền não.

"Lại nói tiếp, mẹ cô có thể phá vỡ kết giới, cũng là vì ta từng đưa một lá bùa hộ mệnh cho Trần gia, nhưng thứ này cũng lại lấy đi tính mạng của bà ấy, một người chết một người sống, đây cũng là duyên nợ trần gian..."

"Bà ấy không biết về bí mật của ta và cô, muốn cô gả cho Kiến Bạch cũng là vì muốn bảo vệ cô tốt nhất mà thôi... Cả hai đều là những đứa trẻ ngoan, thấy hai đứa có thể ở bên nhau, ta cũng rất hạnh phúc... "

Nói xong Mộc Loan liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Mạnh Nhạc Nhạc.

Cô cứ như vậy thẫn thờ nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, bất chợt nhẹ nhàng ngân nga.

"Em vẽ Mặt trời xanh xanh treo giữa không trung mùa hè. Núi cao, đồng ruộng, đường phố, vườn trường, khắp nơi đều thành khoảng không mát lạnh.

Em vẽ Mặt trời vàng tươi gửi trọn mùa thu. Vườn cây, quả chín. Lá vàng rụng như vẫy gọi bạn nhỏ, mời cùng nếm thử hoa trái thơm ngọt.

Em vẽ Mặt trời hồng hồng thắp sáng giữa mùa đông. Nắng vàng ấm áp sưởi trên khuôn mặt cùng bàn tay lạnh toát của mọi đứa trẻ.

Vậy mùa xuân, mùa xuân thì nên vẽ Mặt trời màu gì nhỉ? À, vẽ một Mặt trời sắc màu rực rỡ. Bởi vì mùa xuân là mùa của nở rộ tốt tươi."

Cảm ơn mẹ, cảm ơn mặt trời mẹ đã cho con, từ nay về sau con sẽ không còn lạnh lẽo, không còn cô đơn nữa, con sẽ đối xử với bản thân và từng sinh mệnh bằng tấm lòng nhiệt thành nhất, sẽ làm một người luôn tỏa sáng như vầng thái dương ấm áp.

Khóe miệng nở nụ cười, Mạnh Nhạc Nhạc quay đầu, nhìn người đàn ông đã đứng ở cửa từ lâu, khẽ nói.

"Chào anh, hôn phu của em!"

-

Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ •∆•【 https://www.wattpad.com/user/camtutiendo_】【 https://www.facebook.com/camtutiendo/ 】【 https://camtutiendo.wordpress.com/ 】#Đọc bản đầy đủ tại WORDPRESS của team nhé :'3

-

Trần Kiến Bạch thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Đầu tiên, anh biết dì Ninh là mẹ của Nhạc Nhạc, sau đó anh bị tấn công, dì Ninh qua đời, tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, anh muốn an ủi cô, rồi lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng vẫn chỉ có thể miêu tả lại sự thật một cách khô khan.

"Dì Ninh đến nhà anh khi anh 14 tuổi, bà ấy rất dịu dàng, đặc biệt thích các bé gái, nhưng lại không muốn sinh thêm con cùng ba anh nữa... Vào một mùa đông, bà bị ốm, bác sĩ nói là do trong lòng bà chất chứa nhiều tâm sự, ba anh liền xây một viện cô nhi ở Đông thành, chính là nơi chúng ta bị bắt cóc, để dì Ninh làm viện trưởng, cũng là giáo viên trong viện..."

Đang nói, anh đột nhiên dừng lại, người đàn ông não thẳng như anh bỗng thấy vô cùng ảo não với khả năng diễn đạt của mình.

"Xin lỗi, Nhạc Nhạc, anh cũng không biết tại sao lại nói những chuyện này nữa, anh... anh chỉ muốn an ủi em...

Đôi mắt Mạnh Nhạc Nhạc đã hơi ẩm ướt, nghẹn ngào nói.

"Không sao, em muốn nghe, anh cứ nói tiếp đi."

Nếu là trước đây, nghe được những điều này cô sẽ chỉ càng oán hận hơn, sẽ cho rằng người phụ nữ đã bỏ rơi chính đứa con của mình như bà chỉ đang giả nhân giả nghĩa, nhưng sau khi bức màn ân oán được vén lên, góc độ nhìn nhận của ai cũng đã hoàn toàn thay đổi, dường như cô cũng đã hiểu rõ hơn về bà.

Bà không phải chỉ là mẹ của Mạnh Nhạc Nhạc, mà còn là một 'Nhậm Tương Ninh'.

-

Cả buổi tối hôm ấy, Mạnh Nhạc Nhạc đắm chìm trong lời kể của Trần Kiến Bạch như thế đang bù đắp cho 18 năm thiếu thốn, cứ như cô đã gặp được một người bạn mới —— một người phụ nữ dịu dàng, tốt bụng.

Sau khi kể hết mọi thứ, bên ngoài trăng đã lên cao.

Trần Kiến Bạch do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nói.

"Nhạc Nhạc, anh đã nghe dì Mộc nói chuyện của em, anh, anh sẽ giúp em..."

Người đàn ông dừng lại, dường như đã đưa ra quyết định.

"Hiện tại thân phận của em vẫn chưa bại lộ, em nên nhanh chóng tiếp nhận công việc của dì Mộc, mà thân phận vợ anh cũng sẽ là một tầng ô dù che chở... Chúng ta có thể tuyên bố đính hôn ra bên ngoài trước... Một năm sau lại hủy bỏ..."

Trần Kiến Bạch đã suy nghĩ chuyện này rất lâu. Thật lòng mà nói, khi Mạnh Nhạc Nhạc đồng ý kết hôn với mình anh đã rất hạnh phúc, thậm chí có khoảnh khắc anh còn nghĩ tuy vội hứa hôn với Nhạc Nhạc hơi hèn hạ, nhưng dù sao đây cũng là di nguyện của dì Ninh, chẳng sợ cô ấy không thích, thì Nhạc Nhạc cũng sẽ trở thành vợ mình. Đó cũng chính là điều anh mong chờ nhất.

Nhưng sau một thoáng kia, trong đầu anh lại đột nhiên nghĩ đến cảnh Tiêu Diệp ôm Nhạc Nhạc đứng trước khung cửa sổ.

Đêm đó khi nguy hiểm ập đến, anh lại chẳng có khả năng bảo vệ cô, người như anh dựa vào đâu để có thể làm chồng cô chứ?

Nhạc Nhạc nên kết hôn với người mà cô ấy yêu, người có thể bảo vệ cô, mà anh - Trần Kiến Bạch - lại đều không phải.

Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi kinh ngạc trước lời nói của Trần Kiến Bạch, cô giờ mới chợt nhận ra, trong chuyện này từ đầu đến cuối anh vẫn đều không đồng ý. Mẹ cũng chỉ hỏi cô, mà chính cô lại cũng coi đó là điều hiển nhiên, nghĩ rằng chỉ cần mình đồng ý đã được.

Thành ra cô không khỏi đỏ mặt xấu hổ, Nhạc Nhạc ơi là Nhạc Nhạc, mày không thể chỉ vì người ta thích mình mà đi ảo tưởng rằng người ta cũng sẵn lòng muốn cưới mày chứ. Hôn nhân và yêu đương vốn không giống nhau, đúng là mày đã quá hoang tưởng + khốn nạn rồi.

Khụ, trong tình cảnh xấu hổ như vậy cô chỉ có thể gượng cười vài tiếng, đồng thời giơ ngón cái khích lệ.

"Thầy Trần nghĩ thật chu đáo, cảm ơn thầy, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ của thầy."

Trần Kiến Bạch nhìn cô gái tỏ vẻ vui mừng, nhưng lại nghe cách xưng hô với anh đã thay đổi, trong lòng chỉ thấy khó chịu khôn tả.

Quả nhiên, cô ấy không thích mình...

*

(tác giả)Viết đến đây đột nhiên nghĩ, tiếng lòng mấy nam chính đại để thế này...

Tiêu Diệp: Em đã có vị hôn phu, bọn họ cùng chung chí hướngTrần Kiến Bạch: Em không yêu tôi, tôi cũng không thể bảo vệ được em.Lục Vị: À há, chư vị ở trên đều đã nói vậy, tôi đây có thể trèo lên rồi! Ha ha haaa~

Còn có một chuyện muốn nói rõ một chút, Phương Tu đã bị ta gạch bỏ, cho nên sẽ hắn sẽ không xuất hiện, a, lý do tương đối phức tạp, nam chủ hiện tại là 3 người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.