Đối với Mạnh Nhạc Nhạc mà nói, cô vốn đã không có sự lựa chọn để gánh vác thứ gánh nặng gian khổ này.
"Ngày 6 tháng 2, cô từng đến Lâm Thành, Bắc Sơn, linh khí đất trời đột nhiên xuất hiện, cũng đã gần trăm năm không thấy dị tượng như thế, tất cả tu giả điều bị kinh động, họ hy vọng ta có thể tìm ra nguyên nhân. Còn về những thành phần xấu thì... Nhạc Nhạc, cô cũng đã thấy rồi. Đây mới chỉ là bắt đầu, ta có thể bảo vệ cô được nhất thời, nhưng không thể bảo vệ cô cả đời..."
Mộc Loan nói đến đây, lại nhìn sang Mạnh Nhạc Nhạc thở dài phiền não.
"Lại nói tiếp, mẹ cô có thể phá vỡ kết giới, cũng là vì ta từng đưa một lá bùa hộ mệnh cho Trần gia, nhưng thứ này cũng lại lấy đi tính mạng của bà ấy, một người chết một người sống, đây cũng là duyên nợ trần gian..."
"Bà ấy không biết về bí mật của ta và cô, muốn cô gả cho Kiến Bạch cũng là vì muốn bảo vệ cô tốt nhất mà thôi... Cả hai đều là những đứa trẻ ngoan, thấy hai đứa có thể ở bên nhau, ta cũng rất hạnh phúc... "
Nói xong Mộc Loan liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Mạnh Nhạc Nhạc.
Cô cứ như vậy thẫn thờ nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, bất chợt nhẹ nhàng ngân nga.
"Em vẽ Mặt trời xanh xanh treo giữa không trung mùa hè. Núi cao, đồng ruộng, đường phố, vườn trường, khắp nơi đều thành khoảng không mát lạnh.
Em vẽ Mặt trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cai-tao/3462533/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.