Mạnh Nhạc Nhạc mơ một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ đó, mẹ cô chưa từng rời xa cô, ba cô cũng không chìm đắm vào nghiên cứu thuốc như vậy, bọn họ giống như bao gia đình bình thường khác trên đời, một nhà ba người, ba thì ồn ào, mẹ dịu dàng, con cái ngoan ngoãn.
Cô thuận lợi đỗ đại học, lần này vẫn chọn chuyên ngành nghiên cứu vật liệu, thành tích xuất sắc, cũng có rất nhiều bạn tốt.
Sau đó cô cứ như thế tốt nghiệp, ba mẹ tham gia lễ tốt nghiệp của cô, cô lại tiếp tục học lên cao học, đạt được nhiều thành tích xuất sắc hơn, trở thành một nhà khoa học không quá nổi tiếng hay xuất sắc, nhưng tất cả đều bình an tốt đẹp.
Nhưng đột nhiên, trong giấc mơ có một con quái vật xuất hiện, con quái vật đó vừa to lớn vừa đáng sợ, cô làm thế nào cũng không thể đuổi được nó đi. Mẹ cô vì cứu cô mà ngã xuống, rồi chết trong lòng cô.
Cô vô cùng đau đớn, cầm kiếm muốn giết quái vật, nhưng cuối cùng thanh kiếm lại đâm vào người Tiêu Diệp, thanh kiếm dài như vậy, đã làm anh chảy rất nhiều máu.
Rất nhiều, rất nhiều máu, đến mức nhuộm đỏ cả thế giới.
Mạnh Nhạc Nhạc tỉnh lại thì thấy bản thân đang khóc, vừa mở mắt ra đã thấy Trần Tiểu Mễ, ánh mắt Tiểu Mễ tràn đầy lo lắng, sau khi thấy cô tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm, quay lại nói với người phía sau:
"Dì Mộc, chị Nhạc Nhạc tỉnh rồi!"
Mạnh Nhạc Nhạc nghiêm mặt dò hỏi nhìn Trần Tiểu Mễ, trong mắt chỉ có sợ hãi cùng sợ hãi.
Tiểu Mễ hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu ý của cô.
"Khối băng họ Tiêu kia... à, không, Tiêu Diệp ở ngay phòng bên cạnh, tạm thời... tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng..."
Mạnh Nhạc Nhạc giờ mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện mình đã bị bọc thành một cái xác ướp nằm trên giường bệnh, mà ở phía sau Tiểu Mễ, một bà lão ngồi trên một chiếc ghế trường đang mỉm cười nhìn cô.
Mạnh Nhạc Nhạc không ngốc, người được gọi là "dì Mộc" này đã được những người khác nhắc đến rất nhiều lần, dựa vào các dấu vết để lại, cô có một suy đoán rất to gan lớn mật:
"Mộc Loan?"
Bà lão nở nụ cười, xua tay với Tiểu Mễ, lát sau trong phòng chỉ còn lại hai người. Giọng nói của bà vang lên, tốc độ chậm rãi, rất có phong thái của người vùng sông nước Giang Nam cổ kính.
"Nhạc Nhạc, ta đợi cô đã lâu, rất lâu rồi... Ta là Mộc Loan, đã từng là chủ nhân của Hệ thống, cũng là người chèo chống Mộc gia..."
Quả nhiên là Mộc Loan, người này đã từng là người phụ nữ mà Mạnh Nhạc Nhạc cực kỳ hâm mộ, vị tiền bối này là người từ bỏ Hệ thống để đi lên con đường tu tiên. Nếu thế thì mọi suy đoán của cô đã thông suốt, nhưng có nhiều chỗ vẫn không hiểu. Tại sao bà ấy lại nói là đã đợi cô rất lâu, sao bà ấy biết rằng cô sẽ đến?
"Nhạc Nhạc, cô đã từng thử nghĩ chưa, Hệ thống có thể cung cấp nhiều thứ như vậy, học thức, giá trị nhan sắc, linh lực... Bất kỳ người nào có được những thứ đó đều có thể trở thành một người rất ưu tú, nhưng trong những cô gái được ghi lại trong Hệ thống vẫn có người lưu lạc đến nước làm kỹ nữ, hoặc là hồng nhan bạc mệnh, hoặc là xuất gia tu hành... Nguyên nhân của chuyện này một phần là do bản thân bọn họ, nhưng cũng có một phần là do chính Hệ thống..."
Mạnh Nhạc Nhạc ngạc nhiên, do Hệ thống? Chẳng lẽ Hệ thống của cô có gì khác với Hệ thống của người khác?
"Nhạc Nhạc, cô rất khác với họ. Hệ thống này nằm trong tay người khác sẽ chỉ có giá trị nhan sắc, nói trắng ra thì nó chẳng qua chỉ là một loại pháp khí cấp thấp mà thôi, nhưng chỉ khi nó ở trong tay cô mới có thể mở khóa được nhiều thứ như vậy..."
Mạnh Nhạc Nhạc đã từng cho rằng chỉ vài câu trên Hệ thống đã có thể khái quát được cuộc đời kỳ diệu của Mộc Loan, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Nếu để Mộc Loan tự kể, bà sẽ cảm thấy thời khắc khi gặp được Mộc Dịch, mới là lúc cuộc đời bà thật sự bắt đầu.
Mộc Dịch, hôn phu của bà, là một người tu tiên được Hệ thống đánh giá cấp S+.
Gia tộc họ Mộc xuất hiện từ rất lâu về trước, bọn họ đã từng là thủy tổ sáng lập ra Thiên Hồng Tông, nhưng thiên đạo suy tàn, rất nhiều người tu tiên đều đã vong mạng, cuối cùng chỉ còn sót lại một người đau khổ chống đỡ tất cả. Đó chính là Mộc Dịch.
Cho dù Mộc Loan cũng họ Mộc, nhưng cô không có được thân phận cao quý như vậy mà chỉ là một cô gái bình thường, một cô gái to gan lớn mật, may mắn có được Hệ thống, bước lên con đường tu luyện.
Sau khi quen biết Mộc Dịch, cuộc đời cô đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Cô từng dùng kiếm bay qua bầu trời đầy ánh cực quang, cũng từng đấu pháp với kẻ khác trên sa mạc cuồn cuộn rộng lớn.
Cô đã chạm đến tiên đồ cổ xưa thần bí, cũng đã yêu một người ngay thẳng và vĩ đại, tất cả đều may mắn tựa như nữ chính trong câu chuyện nào đó.
Cho đến trăm năm trước, thiên đạo lại suy tàn một lần nữa, linh khí khô kiệt, không gian sống của người tu tiên gần như không có, vô số tu giả không có cách nào tiến bộ, nhưng tất cả đều không phải là điều quan trọng nhất, Mộc Dịch chiêm nghiệm ba ngày ba đêm, cuối cùng khẳng định nói với cô, muốn tình trạng này kết thúc phải đợi một trăm năm sau.
Nhưng cái gọi là kết thúc chính là chờ đợi linh khí trong trời đất hoàn toàn cạn kiệt, tiếp theo là toàn bộ sự sống bị hủy diệt, dùng từ hiện đại để miêu tả thì chính là hoàn cảnh sinh tồn sẽ ngày càng khốc liệt, từ loài vật đến môi trường, tất cả đều sẽ đi đến diệt vọng.
Mà kết cục này cũng không phải không thể cứu vãn, chỉ là còn thiếu một người, một người có thể đập tan cục diện bế tắc này.
"Là tôi sao?"
Nghe bà kể, Mạnh Nhạc Nhạc thử đưa ra suy đoán, nhưng Mộc Loan gật đầu, Mạnh Nhạc Nhạc lại không thể tin nổi.
"Nhưng tôi không có linh lực cường đại, đến hai kẻ đã bị bà dễ dàng chế trụ tôi cũng đánh không lại, tại sao các người lại cảm thấy tôi có thể cứu được mọi người? Nói thật, giờ tôi vẫn cảm thấy mình như đang đóng phim, cái gì mà kết cục, cái gì mà cứu thế giới, thật sự quá hoang đường."
Mộc Loan không đáp lời cô mà chỉ nhẹ nhàng ấn chốt mở trong tay, bức màn bên cạnh người Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên mở ra, để lộ tất cả cảnh vật bên ngoài.
Mạnh Nhạc Nhạc cả kinh đến nỗi há hốc mồm, sau khi nghe câu chuyện tu tiên này, cô còn nghĩ rằng nơi mình đang ở có lẽ ở trong núi sâu rừng già, cũng có thể là ở một trang viên xa hoa, nhưng cô không thể ngờ được rằng, mình lại đang ở trong một trạm nghiên cứu khoa học vô cùng rộng lớn, cái loại đặc khu nghiên cứu thường thấy trong phim hành động của Mỹ ấy.
Là một người có vốn hiểu biết về các loại dụng cụ khoa học cỡ lớn, cô rất dễ dàng nhận ra trạm nghiên cứu khoa học này chất đầy các dụng cụ ngoại cỡ, trải dài đến không thấy được điểm cuối.
Mộc Loan rất hài lòng với biểu cảm của Mạnh Nhạc Nhạc, hơi cảm khái giải thích:
"Kết cục cùng đường đó chắc chắn là thật, nhưng rốt cuộc cái gì có thể cứu được thế giới, ta và lão Mộc cũng không thể xác định, chúng ta đã lập ra hai kế hoạch, chia nhà họ Mộc ra thành hai hướng..."
Bọn họ một mặt vẫn tu tiên - mục đích là tìm kiếm linh khí trời đất ở nơi này, duy trì những người tu tiên cuối cùng trên nhân gian - do Mộc Loan đích thân quản lý, một mặt cũng vừa nghiên cứu khoa học, mục đích là tìm ra con đường mới cho loài người - do nhà họ Trần dẫn đầu.
Mộc Loan giải thích xong tất cả mọi chuyện, lại lần nữa nhìn về phía Mạnh Nhạc Nhạc.
"Nhạc Nhạc, thứ chúng tôi muốn là một người trung gian, một kẻ ở giữa tìm được điểm cân bằng của hai con đường, đó mới là hướng đi chân chính."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]