Hôm nay đi tản bộ, Mạnh Nhạc Nhạc đi rất nhanh, luôn miệng lẩm nhẩm bài diễn thuyết, lúc gặp vài người quen trong công viên đến chào hỏi cô cũng phản ứng chậm cả nửa nhịp. Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa, mà có lẽ cô cũng chẳng hề nghĩ gì.
Trần Kiến Bạch bên cạnh vẫn luôn yên lặng, cho đến khi đến gần bờ sông, nơi này có một cái hàng rào nhỏ bảo vệ, xung quanh rất yên tĩnh.
"11 chỗ."
Hả? Người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở lời làm cho Mạnh Nhạc Nhạc ngây ra một lúc.
"Từ khách sạn tới đây, suốt cả quãng đường, ngữ pháp của em sai tận 12 chỗ."
Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, lúc này mới phát hiện, hóa ra bản thân cô đã bị ảnh hưởng, đến cả một người khù khờ như Trần Kiến Bạch cũng phát hiện ra sự khác thường của mình, cô tỏ vẻ áy náy:
"Xin lỗi, để em đọc lại một lần nữa."
Còn chưa đợi cô mở miệng, Trần Kiến Bạch đột nhiên nắm lấy tay cô. Người đàn ông trước nay luôn tuân thủ lễ nghi một cách nghiêm chỉnh lần đầu tiên làm ra động tác lớn mật như vậy, thế nhưng giọng nói của anh vẫn vô cùng nghiêm túc:
"Lúc tâm trạng không tốt thì không cần nghiên cứu học tập gì, tôi dẫn em đi chơi."
Trong nháy mắt, Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ: "Xem phim = Lagrange", vậy 'chơi' của anh thì là gì?
Không phải cái gì kỳ quái đấy chứ, ví dụ như đi tham quan bảo tàng Anh hay đến thư viện của một trường đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cai-tao/3462496/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.