Chương trước
Chương sau
10 giờ đêm hôm đó Mạnh Nhạc Nhạc mới tỉnh lại, thân thể thì bủn rủn, đầu thì đau nhức, cô không thể nhớ ra ngày hôm qua mình đã trải qua những gì, cô chỉ nhớ là mình đã chọn một chai rượu, còn là loại rượu mạnh.

Vừa mở mắt ra đã thấy cả mình lẫn Lục Vị đều trần trụi, người thì dính những dấu vết chưa được tẩy rửa, giường chiếu lộn xộn thành một nùi, còn có một đống đồ chơi tình thú, toàn thân Lục Vị đều là vết roi vẫn còn đang ửng đỏ, kế bên còn có bao da đã qua sử dụng, cả âm đạo của mình cũng có dấu vết bị cắm đến không thể khép lại, trên mông còn đau nhức hơn.

Căn cứ vào hiện trường, Mạnh Nhạc Nhạc nhanh chóng đưa ra mấy đáp án:

1. Mình đã làm tình tình với Lục Vị.

2. Lục Vị thật ra là một tên M, vết roi đầy người anh ta chính là bằng chứng!

3. Có khả năng là phương diện kia của Lục Vị thật sự không được rồi, lần trước còn có thể biện minh là do bị trói nên không tiện hành động, nhưng lần này vẫn còn nguyên vẹn nha, thế mà vẫn dùng đến mấy loại đạo cụ như bao da, dây rợ các kiểu.

Thế sao bản thân lại mệt đến vậy? Còn thế nào nữa, là người vận động chính sao lại không mệt cho được?

Còn về lý do sao mình lại đau mông?

Chậc, Mạnh Nhạc Nhạc nghe nói một số tên yếu sinh lý sẽ thấy kích thích thông qua việc đánh người khác mà đạt được khoái cảm.

Cô không nhịn được mà ném cho Lục Vị một ánh mắt thương hại, kể ra anh chàng cũng không dễ dàng gì, có tiền cũng không bằng có thân thể khỏe mạnh đâu.

-----------------

Mạnh Nhạc Nhạc đứng dậy rửa mặt sửa soạn, lặng lẽ rời khỏi Lục gia.

Quan hệ giữa mình và Lục Vị cũng không tính là nợ nần gì nhau, cô cũng không muốn có bất kì mối quan hệ gì với anh, hà tất gì phải chờ đến ngày mai để cả hai phải rơi vào tình trạng xấu hổ.

Biệt thự Lục gia nằm ở trên núi, cả ngọn núi này như một trang viên, sau khi Mạnh Nhạc Nhạc bước ra khỏi biệt thự thì đi thẳng xuống chân núi.

Tình huống hiện tại lại có chút tương tự ngày hôm qua, cô vẫn chỉ có một mình, nhưng không biết vì sao, giờ cô cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Đi được nửa đường, đột nhiên có pháo hoa phóng lên từ dưới chân núi, từng đóa từng đóa phóng lên bầu trời, đủ màu sắc lung linh rực rỡ, hoa lửa nở rộ trên nền trời, rồi lại chợt tan biến mất.

Cô đứng ở sườn núi ngắm nhìn khung cảnh.

Đã không còn cảm giác ấm áp như khi ngắm pháo hoa ở huyện An nữa, lần này cô chỉ nghĩ đến một lời ca, "pháo hoa dễ tắt, đời người dễ biệt ly".

Suy nghĩ này bỗng hợp với hiện tại đến kì lạ.

Nếu ngẫm lại, pháo hoa không chỉ dễ tắt mà còn chóng tàn, phát sáng rực rỡ diễm lệ, cuối cùng tất cả đều hóa thành tro tàn mà thôi.

Giống như... cuộc tình không bệnh mà chết yểu của mình và Tiêu Diệp.

Mà ai cũng vậy.

Một đời người cũng chỉ có thể tỏa sáng một thời gian nhất định, có lẽ là vào lúc sự nghiệp thành công, cũng có thể là khi có được hôn nhân mỹ mãn.

Cho đến hôm nay, Mạnh Nhạc Nhạc đã đi qua rất nhiều thế giới, làm khách qua đường của vô số sinh mệnh khác nhau, cô đã chạm đến kiến thức của các nhà khoa học vĩ đại nhất, cuộc đời họ cũng là vô cùng rực rỡ chưa từng chùn bước tiến lên.

Bọn họ đều giống như mỗi một đóa pháo hoa.

Mà mình, sao lại không thể là một trong số đó?

So với dòng chảy không thời gian vô hạn này, cuộc đời của cô có lẽ chỉ nhỏ bé không đáng để nhắc đến, huống chi phần thời gian nho nhỏ này còn bị phân ra cho chuyện yêu đương.

Mạnh Nhạc Nhạc đã nghĩ thông suốt, những buồn bực khó chịu trong lòng nháy mắt tiêu tán, lại dường như bỗng cảm nhận được điều gì.

Thần thức đặt tron đan điền đang điên cuồng bạo động, nhanh chóng bành trướng.

Trong đại não, trong kinh mạch toàn thân như thể đang hấp thu thứ gì đó mà chực chờ muốn nổ tung.

Đây là đang... đột phá?

Mạnh Nhạc Nhạc lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận hành tâm quyết, cảm nhận linh khí giữa trời đất đang dần trở nên nồng đậm, ùn ùn kéo đến, từng chút một cải tổ kinh mạch, thông suốt mọi chỗ tắc nghẽn bên trong.

Ròng rã một giờ, toàn thân Mạnh Nhạc Nhạc đều đã ướt đẫm, não bộ đã hoạt động đến cực hạn, thân thể như muốn nổ tung, thậm chí có trong giây lát, cô đã muốn từ bỏ.

Nhưng khi nghĩ đến con đường gian khổ mà bản thân đã trải qua, nghĩ đến khả năng nếu từ bỏ sẽ bị nổ tan xác mà chết, lại nghĩ đến...

Cô còn chưa nộp báo cáo thực nghiệm!

Còn chưa viết xong luận văn!!

Còn chưa được tham gia Đại hội khoáng vật!!!

Trong thân tâm lại tràn ra sức mạnh vô hạn, lấy ý chí ngoan cường chống chọi.

Rốt cuộc, linh khí trong cơ thể cũng thuận theo dịu lại, an tĩnh chảy xuôi trong huyết mạch, gân mạch toàn thân không ngừng mở rộng gấp đôi, linh khí tràn đầy đan điền, cả người đều như thoát thai hoán cốt.

Cô, đã thành công! !

---------------------

Cùng lúc đó, trong một rừng cây ở thủ đô, vài lão giả đang nhắm mắt đột nhiên bừng tỉnh, cùng nhìn về phía thành phố Lâm, có một vị còn lớn tiếng kêu lên:

"Linh khí thiên địa, linh khí thiên địa đột nhiên nồng đậm thế này là điều trăm năm qua chưa từng được thấy, là ai, là ai, ở đâu?"

Tất nhiên là Mạnh Nhạc Nhạc không hề biết, một lần đột phá này của cô đã khiến cho vô số kẻ khác chú ý, tương lai mấy tháng sau sẽ làm không ít kẻ đến thăm dò, cũng sẽ làm nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.