Edit: Tiểu Minh Minh
Beta: Sa Nhi
Nghe xong câu nói kia của Tiêu Diệp , Mạnh Nhạc Nhạc liền rất muốn gặp anh, vô cùng muốn gặp anh.
Sau khi cúp điện thoại, cô dùng tốc độ nhanh nhất đi nhờ thím Mã chăm sóc ông già đang ngây ngốc với đống phương thuốc kia nhà mình, thu dọn ba lô, xoay người xuống lầu, chạy về hướng con phố bên kia.
Đang đi trên đường, cô đột nhiên gặp được Tiêu Diệp cũng đang chạy về bên này, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác cũng chưa mặc, tóc tai bù xù, trên mặt còn đọng vẻ lo lắng, chưa tới gần đã vội vàng hỏi:
"Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?"
Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc, làm sao anh biết cô đang chạy tới đây? Chẳng lẽ anh vẫn luôn đứng bên cửa sổ nhìn về phía này?
Trong lòng không khỏi cảm động, cô lắc đầu:
"Không có chuyện gì cả, em nhớ anh mà thôi."
Tiêu Diệp sửng sốt, trên thế gian này có hàng ngàn hàng vạn những lời âu yếm, có rất nhiều câu còn phức tạp hoa mỹ hơn rất nhiều, nhưng anh lại cảm thấy tất cả đều không bằng một câu này của cô.
Trong nháy mắt kia, anh hình như còn nghe được tiếng pháo hoa nở rộ trong lòng mình.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Âm thanh kia quá lớn, đến mức người con gái trước mặt đang nói gì anh cũng không nghe rõ. Anh hơi ghé sát vào mới nghe thấy cô đang hô to:
"Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ngắm pháo hoa kìa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cai-tao/3462375/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.