Chương trước
Chương sau
Edit: Tiểu Meo Meo

Beta: Sa Nhi

Chưa đợi Mạnh Nhạc Nhạc bình tĩnh lại, âm thanh của hệ thống đã truyền đến.

"Kiểm tra đo lường cho thấy cảm xúc hiện tại của ký chủ bị kích động, đại não đang trong trạng thái mệt mỏi cực độ, rất cần được nghỉ ngơi, nhưng xuất hiện tình huống khẩn cấp cần ký chủ phải lập tức xử lý."

Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc, cố kìm nén sự kích động, hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Bởi vì xuất hiện vấn đề thời gian hỗn loạn, nếu không lập tức mở ra nhiệm vụ Học thức để khắc phục thì tuyến Nhiệm vụ học thức sẽ phải đóng lại, xin hỏi có mở ra ngay bây giờ hay không?"

"Nhiệm vụ khắc phục?

"Module [Học thức] - Nhiệm vụ khắc phục: Giúp đỡ Goldschmidt vẽ bản đồ địa chất.Khen thưởng: 10 điểm thuộc tính."

Tình huống khẩn cấp không có thời gian để suy nghĩ, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ có thể lựa chọn mở ra.

Chớp mắt một cái cô đã tới tòa nhà của Viện nghiên cứu nơi Goldschmidt đang ở, lúc này cả tòa nhà rộng lớn lại vô cùng tĩnh lặng, không có bất kỳ ai cả.

Cô cố nén mọi mệt mỏi, lấy lại tinh thần, vừa tìm phòng của Goldschmidt vừa kiểm tra tuyến thời gian, lại đột nhiên phát hiện lúc này đã là tháng 3 năm 1940.

"Hệ thống?? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao thời gian đã trôi nhanh thế này?"

"Báo cáo ký chủ, bởi vì nhiệm vụ học thức lần trước bị mở ra trên dòng thời gian cũ, dẫn đến thời gian ở thế giới nhiệm vụ được đẩy nhanh hơn, vì vậy mới có sự sai lệch này."

Mạnh Nhạc Nhạc giật mình, đột nhiên nhớ ra lần trước Hệ thống còn vô cùng do dự, mà cô lại chỉ chăm chăm lo cứu Tiêu Diệp nên không để ý, vội vội vàng vàng mở nhiệm vụ học thức ra.

Có vẻ như chính vì thế đã lỡ kích hoạt "Hiệu ứng cánh bướm"(1) mất rồi.

"Bây giờ có thể làm cho ta trông già đi 20 tuổi không, nếu không người khác nhất định sẽ nghi ngờ."

Hiện tại chỉ có thể cố hết sức vớt vát, hệ thống cuối cùng cũng phải điều chỉnh lại ngoại hình để trông cô già đi một chút.

Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, cô dựa theo chỉ thị đi vào phòng của Goldschmidt, vừa mở cửa đã thấy người đàn ông đang cúi đầu vẽ bản đồ.

Một đầu tóc nâu xoăn kia dường như không hề thay đổi, nhưng sắc mặt ông lại hơi tái nhợt, vóc dáng cũng gầy gò hơn trước rất nhiều.

Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy đau lòng, Goldschmidt là một trong hai người bạn thân nhất của cô ở thế giới nhiệm vụ. Ông đã giúp đỡ cô rất nhiều. Ông vừa là thầy nhưng cũng vừa là bạn cô.

Lúc này nhìn thấy người bạn mà mình kính mến lại đột nhiên già đi, cô mới hiểu ra một điều, Goldschmidt không phải một NPC, ông có máu có thịt, ông cũng sẽ già đi... thậm chí là sẽ chết...

Trong lúc Nhạc Nhạc ngây người, người kia cũng ngẩng đầu lên, vừa thấy người đến là cô, ánh mắt ông chợt bừng sáng:

"Nhạc Nhạc? Đã lâu không thấy, mau tới đây giúp tôi vẽ tấm bản đồ này nào."

Cô thề, đây là lần bắt đầu Nhiệm vụ học thức nhanh nhất của cô, ngay cả hàn huyên cũng không cần mà đã được mời vào việc ngay rồi.

Xem xét bản vẽ, hóa ra đây là bản đồ địa chất về phân bố tài nguyên, không chỉ ở Na Uy, mà còn cả các khu vực xung quanh nữa.

Mạnh Nhạc Nhạc nhìn kỹ tấm bản đồ, lại không khỏi nhíu mày.

Lần diễn thuyết trước cô đã từng thu thập một số bản đồ về vị trí phân bố của tài nguyên, giờ so sánh lại không khỏi phát hiện ra một vài vấn đề, cô nghi hoặc nhìn Goldschmidt.

"Đây là thứ quân đội Đức mong muốn, tôi còn chưa kịp vẽ xong. Là một tấm bản đồ giả. Sao nào, có muốn giúp tôi không?" Giọng nói của Goldschmidt có chút ý cười nhẹ nhàng, còn như nghịch ngợm.

Đây thật sự như sét đánh ngang tai.

Đúng vậy, năm 1940, sau khi Đức chiếm được Na Uy thì muốn vơ vét khai thác hết tài nguyên trên một khu vực rộng lớn để làm giàu cho chính quốc. Bọn chúng đến tìm Goldschmidt - người đang giữ chức Bộ trưởng bộ tài nguyên là điều tất nhiên.

Mà Goldschmidt lại muốn dùng một tấm bản đồ giả để đánh lừa bọn chúng, thậm chí ở đâu đó trong các địa điểm này còn có cả quân mai phục.

Nhưng việc này nói thì dễ hơn làm, quân Đức vốn trời sinh đa nghi, bản địa đồ này chắc chắn phải càng giống thật càng tốt.

Tim Mạnh Nhạc Nhạc đập cực nhanh, tay run rẩy cầm lấy giấy bút, tỉ mẩn từng chút một hoàn thành tấm bản đồ.

Không phải cô sợ hãi, mà là kích động. Có thể tham gia vào một chuyện lớn như vậy, ý nghĩa và tầm quan trọng là không hề bình thường.

Cô bỗng cảm giác, bọn họ bây giờ rất giống Nguyễn Tất Tố(2),mang theo hy vọng được ăn cả ngã về không, âm thầm dụ địch. ( (2) Đương nhiên ở đây trong truyện là tên danh nhân khác của TQ là "Vương Nhị Tiểu", nhưng chiến công của nhân vật này tương tự với Nguyễn Tất Tố trong sử Việt nên ta đã edit ĐỔI sang tên danh nhân Việt Nam. Nguyễn Tất Tố cũng chính là người đã dẫn quân Nam Hán vào bãi cọc trên sông Bạch Đằng trong trận thủy chiến lịch sử năm 938 - chấm dứt ách đô hộ 1000 năm Bắc thuộc).

-

Vừa vẽ được vài nét, cô lại lo lắng hỏi:

"Nhưng một khi quân Đức người mắc, không phải anh sẽ gặp nguy hiểm sao?" Khi bị phát hiện tấm bản đồ là giả, Goldschmidt chắc chắn sẽ là người đứng mũi chịu sào, Gestapo, trại tập trung, những thứ kia đều không phải để đùa giỡn đâu.

"Không sao, hiện tại các quốc gia đều đã ký tên vào Hiệp định bảo vệ khoa học, bọn chúng cũng sẽ phải dè chừng một số chuyện. Hơn nữa, sau khi hoàn thành xong việc này, tôi sẽ đi ngay lập tức."

Thấy Mạnh Nhạc Nhạc cúi đầu vẽ bản đồ tiếp, lại không nói gì về Hiệp định khoa học kia, Goldschmidt chợt liếc mắt nhìn cô một cái.

Hai người vừa vẽ bản đồ, vừa thảo luận về một vài chuyện liên quan đến chiến tranh.

"Phòng tuyến phía Tây đã thất thủ, phòng tuyến phía Đông cũng rất nguy hiểm, vậy mà đất nước của cô vẫn thật anh dũng, tôi nghe nói một vị Đô đốc họ Phó vừa mới đánh thắng một trận lớn."

Tháng ba năm 1940, Phó Đô đốc thắng trận, không cần phải nói, chắc chắn là đại thắng Ngũ Nguyên rồi.

Đất nước tuy còn rất nhiều mặt tiêu cực, bản thân cô cũng từng phê phán điều này, nhưng cũng không thể phủ nhận, không có quốc gia thì làm gì còn nhà cửa. Những gì mà ngày hôm nay có được, tất cả đều được xây dựng trên xương máu.

"Ừ, nếu có cơ hội tôi cũng muốn được đến đất nước của cô một lần." Goldschmidt thì thầm nói, nhỏ đến mức gần như không thể nghe rõ.

-

Đến tận gần sáng bọn họ mới vẽ xong, Mạnh Nhạc Nhạc đã mệt mỏi đến mức đầu váng mắt hoa, Goldschmidt vỗ vỗ vai cô, bảo:

"Mệt rồi phải không, cô mau trở về nghỉ ngơi đi."

Cô gật đầu, uể oải chào tạm biệt, mới vừa mở cửa thì Goldschmidt chợt gọi lại:

"Nhạc Nhạc, rất vui vì đã gặp cô."

Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, theo phản xạ trả lời "Tôi cũng rất vui khi đã gặp anh". Nhưng cảm tình trong câu nói của cô và Goldschmidt không giống nhau, lời của cô không mang theo chút tình cảm nào.

Haizz, cái này không thể trách cô, hai câu tiếng Anh này thật sự quá thuận miệng, từ lâu cô đã hình thành thói quen đáp lại mất rồi.

Cô ảo não lắc đầu, đang muốn giải thích mấy câu lại chợt thấy Goldschmidt bật cười giục cô về đi.

Mạnh Nhạc Nhạc cũng cười, ăn ý với nhau lâu như vậy, ông đã rất hiểu cô, những việc thế này không cần phải giải thích nhiều làm gì.

Sau khi ra khỏi phòng, cô tùy tiện chọn một căn phòng trống, quyết định rời đi.

Trong nháy mắt trở lại hiện thực, Mạnh Nhạc Nhạc mới đột nhiên bừng tỉnh.

Tại sao Goldschmidt lại bảo cô trở về nghỉ ngơi chứ?

Chưa nói đến việc bây giờ trời còn chưa sáng, Na Uy đã bị chiếm đóng, bên ngoài tất cả đều là quân Đức, trừ Viện nghiên cứu ra thì đâu còn nơi nào an toàn nữa?

Hơn nữa còn có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng mà đầu óc của cô đã không đủ tỉnh táo nên tự nhiên xem nhẹ.

Ông cũng chưa từng hỏi cô từ đâu tới? Chưa từng hỏi thời gian qua cô đã đi đâu?

"Hệ thống, cụ thể vừa rồi là ngày bao nhiêu tháng Ba?"

"Ngày 16 tháng 3."

Trận chiến Ngũ Nguyên ngày 20 tháng 3 mới bắt đầu, mới ngày 16 tháng 3 thì sao cô đã có thể biết được bên nào đại thắng??!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.