Chương trước
Chương sau
Edit: Tiểu Meo Meo

Beta: Sa

Từ sau khi trở về từ thế giới nhiệm vụ, mãi hồi lâu mà Mạnh Nhạc Nhạc cũng không thể trở về trạng thái bình thường.

Nghiên cứu khoa học chính là một loại vũ khí, dùng đúng cách có thể sáng lập ra kỷ nguyên mới, đưa thế giới, đưa nhân loại đi đến một tương lai tươi sáng; mà dùng sai cách lại có thể tạo thành cảnh thây phơi ngàn dặm, chết chóc khắp nơi, cuối cùng dẫn nhân loại đi đến một kết cục vô vọng.

Cảnh giác luôn là điều không thể thiếu.

-----------------------Mạnh Nhạc Nhạc điều chỉnh lại cảm xúc của mình, dùng 50 điểm thuộc tính đổi lấy kỹ năng "Tiến vào tiềm thức", gần như trong nháy mắt, trong đầu cô bỗng xuất hiện một chiếc hộp màu đen.

Tên: Tiến vào tiềm thức

Công hiệu: Đưa ý thức của mình dung nhập vào đại não của người khác —— Vật phẩm sử dụng một lần.

Điểm thuộc tính: 50

Chậc, thứ này còn chỉ dùng được có một lần, thật sự quá đắt đỏ.

Chờ Tiêu Diệp tỉnh lại, phải bắt anh thanh toán mới được.

Ớ, cô phải tiêu điểm thuộc tính, vậy anh phải trả bằng cách....

Khụ, Mạnh Nhạc Nhạc vội ngừng suy nghĩ miên man lại, phải nhanh cứu người, không được suy nghĩ bậy bạ.

Cô tập trung ý thức của mình, để vào trong hộp đen, cảm giác ý thức theo chiếc hộp rời khỏi cơ thể, đi tới căn phòng cách vách, nhanh chóng tiến vào trong đầu Tiêu Diệp.

-

Lúc cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một không gian đen kịt, bên dưới là cảm giác hơi mềm mềm, cảm giác này, hơi giống....

Lều trại.

Ngay lúc đó, khóa kéo của lều bị người mở ra, một người đàn ông thở hổn hển đi vào, lòng bàn tay thô ráp của hắn xoa lên đùi Nhạc Nhạc, một thứ nóng bỏng cứng rắn bị kề ngay sát cửa mình.

Qua ánh sáng mờ mờ, Mạnh Nhạc Nhạc đại khái có thể nhận ra, người này là Lục Cảnh.

Rốt cục cô cũng nhận ra tại sao cứ thấy nơi này quen thuộc như vậy.

Đây không phải là đêm cắm trại trên núi Khuynh Thành sao? Lúc đó cô đang ngủ say sưa thì bị cuốn vào một cuộc làm tình sai trái.

Vậy là... ý thức của Tiêu Diệp vẫn luôn bị kẹt trong cảnh tượng này sao?

Không kịp nghĩ nhiều, lúc này Mạnh Nhạc Nhạc đã không còn là cô gái yếu nhớt đang say ngủ kia nữa, cô trở tay bổ một cái, Lục Cảnh lập tức ngã vật xuống.

Mới mở cửa lều ra, cô đã nhìn thấy Tiêu Diệp đang đứng bên ngoài, không biết người đàn ông đã đứng đó bao lâu mà đôi mắt đã vằn lên đỏ ngầu.

Giờ vừa thấy Mạnh Nhạc Nhạc vừa chui ra ngoài, anh như dã thú vội lao tới, ấn cô gái lên thành lều.

Người đàn ông trước nay luôn lý trí tỉnh táo, giờ lại cắn mút môi lưỡi của cô một cách thô bạo, giống như chỉ hận không thể gặm nát đôi môi của cô.

Chẳng bao lâu sau, Mạnh Nhạc Nhạc đã thấy trong miệng mình có vị máu tươi chảy ra.

Ngửi được mùi máu tươi, lý trí của Tiêu Diệp dần quay trở về, cuối cùng cũng dừng lại, cất giọng trầm khàn mở miệng:

"19 lần."

Hả? Lần gì cơ? Mạnh Nhạc Nhạc không hiểu.

"Cảnh tượng này đã lặp lại đến 19 lần, dù tôi có làm thế nào cũng không thể vào được, cũng không thể thoát ra được." Người đàn ông nhìn thẳng vào Mạnh Nhạc Nhạc, khó có khi toát ra vẻ yếu ớt bất lực.

Mạnh Nhạc Nhạc khẽ tặc lưỡi, đột nhiên có cảm giác mình vừa bị bắt gian tại giường, theo bản năng bèn nói lảng sang chuyện khác.

"Khụ..... À... Phương Tu cho người đi mượn được thiết bị cộng tần, để ý thức của tôi có thể tiến vào đây, chỉ cần trở về được trong 3 giờ thì sẽ không có vấn đề gì."

Tiêu Diệp nhướng mày, anh không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.

Thấy mình lảng sang chuyện khác không thành công, Mạnh Nhạc Nhạc đành phải ấp a ấp úng mở miệng.

"Đêm đó chỉ là một nhầm lẫn.... Tôi... tôi không hề thích hắn ta."

Người đàn ông hung dữ trừng mắt nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, lại không cam lòng cắn lên môi cô mấy cái, hôn đến mức cả người cô run lên, anh mới từ tốn nói:

"Ừ, tôi biết người em thích là ai..."

"Tôi chẳng thích ai cả." Mạnh Nhạc Nhạc lập tức phủ nhận, còn rất có dáng vẻ của sát nhân giết người, máu lạnh vô tình.

"Ồ. . ." Tiêu Diệp trầm giọng, giọng nói hàm chứa ý cười, cất tiếng trầm ấm trang trọng đọc lên:

"Đồng chí Tiêu Diệp, xuất phát từ quan niệm cẩn thận của khoa học, tôi cho rằng hiểu lầm sẽ tạo ra những sai sót cực kỳ to lớn, vì vậy cần kịp thời sửa lại cho đúng. Bây giờ tôi sẽ trình bày rõ những việc đã xảy ra đêm qua...."

Hiển nhiên, thứ anh đang đọc chính là tin nhắn lúc trước Mạnh Nhạc Nhạc từng gửi cho anh, giải thích những chuyện đã xảy ra vào ngày cắm trại, đồng thời cũng ngầm bày tỏ tình cảm của cô với anh.

-------------------------------------------------Ngày đó khi xuất phát đi chấp hành nhiệm vụ, Tiêu Diệp chỉ kịp dặn dò Phương Tu bảo vệ cô, tiếp đó thì bước vào khoảng thời gian tác chiến phải ẩn náu trường kỳ, chưa hề đọc được tin nhắn kia.

Anh bị thương quá nặng, cuộc phẫu thuật mới được một nửa thì tim đã ngừng đập.

Nhìn thấy cha mẹ thương tâm, nhìn đồng đội kêu khóc anh cũng thấy xúc động, nhưng lại chẳng thể nào phản ứng lại.

Cho đến khi Phương Tu lao vào phòng phẫu thuật, bắt đầu đọc bên tai anh đoạn tin nhắn này, lúc đó anh mới biết, cô gái mà anh thích cũng thích anh, cô gái kia còn nói cái gì mà chỉ chờ anh 3 giờ, nếu không nhận được đáp án thì thôi, sau này hãy chỉ coi nhau như người dưng.

Người dưng cái con mẹ nó!

Người dưng mà có thể làm cô đến phun nước? Người dưng mà có thể lo lắng không biết cô có bị bắt nạt ức hiếp hay không à?

Anh không thể chết được, tuyệt đối không thể chết!

Bằng vào tính tình của cô gái kia, chỉ sợ một giây sau đã có người mới mất.

Phải biết rằng tên anh là Tiêu Diệp, Diệp trong "Một chiếc thuyền con, vọng bình xuyên bắc hạ" chứ không phải là Diệp trong "một phiến lá xanh tươi tốt" đâu.*

Ôm ý chí ngoan cường như vậy, Tiêu Diệp rốt cuộc gắng gượng được đến lúc cuộc phẫu thuật kết thúc, nhưng đại não đã bị tổn hại nghiêm trọng, làm ý thức của anh bị sa vào cái đêm mà cảm xúc của anh từng dao động lớn nhất đó, cũng mắc kẹp mãi ở đây, lặp đi lặp lại đã 19 lần.

Anh còn cho rằng, chẳng bao lâu nữa, cuối cùng sẽ là chính anh hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng thật không thể ngờ, cô lại đến.

-----------------------------Người đàn ông vừa đọc được một nửa đã bị Mạnh Nhạc Nhạc đỏ mặt ngắt lời, cô hối hận không thể xiên chết bản thân lúc đó, không biết đã gửi linh ta linh tinh gì nữa, quả nhiên tình yêu khiến con người ta trở nên ngu xuẩn mà.

"Lúc đó tôi không được tỉnh táo lắm, bây giờ đã..."

"Tôi thích em." Tiêu Diệp không để cô kịp nói mấy câu phủi sạch quan hệ xong đã tựa đầu lên trán cô, gọn gàng dứt khoát nói.

Sau khi nói xong, lại nhớ ra cháu gái của anh từng nói bây giờ người ta đang thịnh hành kiểu "chuyện quan trọng phải nói 3 lần", chỉ nói một lần thì không đủ trang trọng, không đủ lãng mạn.

Chuyện quan trọng như vậy, nếu cô nàng này lại không tin là thật thì làm sao bây giờ?

Vì thế Tiêu Diệp nén xấu hổ, nói thêm hai lần nữa:

"Anh thích em."

"Tiêu Diệp thích Mạnh Nhạc Nhạc."

Nếu bỏ qua lỗ tai đang đỏ lựng lên trong màn đêm của anh, ba câu tỏ tình liên tiếp thế này quả thực rất có hơi hướng của tổng tài bá đạo.

Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên nghĩ nghĩ, câu tiếp theo hẳn là —— "Em chú định là người phụ nữ của anh".

Đang nghĩ ngợi, người đàn ông đã bắt đầu nói:

"Em chú..."

??? Móe, Mạnh Nhạc Nhạc trợn mắt, thật sự máu chó vậy sao.

Tiêu Diệp lấy làm lạ nhìn thái độ giật mình thon thót của cô, nhưng vẫn cố gắng duy trì biểu cảm lạnh lùng, nghiêm túc nói tiếp:

"Em chú ý nghe kỹ, anh chỉ nói một lần này."

Trong đêm tối yên tĩnh, người đã hoàn thành chuyện đại sự trong đời - Tiêu Diệp lặng lẽ cọ xát lau mồ hôi trong lòng bàn tay.

Ừm, lần tác chiến này vừa lãng mạn cũng vừa có nghiêm túc, quả nhiên rất thành công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.