Edit: Tiểu Meo Meo sắp hói... #Tiểu Meo Meo: Khồng, người ta không hóiiiii
Beta: Sa Nhi=================
Ngày hôm sau, Mạnh Nhạc Nhạc nhận được chỉ thị của Tề Ngọc, bởi vì bây giờ đã là ngày 11, cuộc thí nghiệm bị trì hoãn đến lúc đón năm mới, thế nên cô phải lập tức đến Viện nghiên cứu khoa học Thượng Hải, yêu cầu đề ra là trong vòng 1 tháng làm quen với tất cả các dụng cụ, sau đó hoàn thành thực nghiệm trong 1-2 tháng, thời gian nghỉ ngơi thì sửa sang lại kết quả thí nghiệm, sau đó thi kiểm tra sửa chữa khuyết điểm, hoàn thành kịp tiến độ đề ra, không để bên trên thúc giục.
Bởi vì cơ chế bảo vệ của Viện nghiên cứu nghiêm cấm người lạ ra vào nên Phương Tu không thể đi cùng cô, hơn nữa bên quân đội cũng triệu tập quá gấp gáp, Phương Tu chỉ có thể đưa Mạnh Nhạc Nhạc đến cửa Viện nghiên cứu, cũng coi như đã xong nhiệm vụ bảo vệ.
Anh còn dặn đi dặn lại Mạnh Nhạc Nhạc, cứ bước ra khỏi Viện nghiên cứu thì cần phải bật ngay định vị với thiết bị báo động ở trên người lên, chờ sau khi thí nghiệm kết thúc hẳn thì gọi cho anh, hoặc là cho Tiêu Diệp.
Khi nói đến câu cuối cùng, Phương Tu không khỏi ngập ngừng một lúc, tương lai như thế nào thật sự khó có thể đoán trước, thôi thì đành xem duyên phận vậy.
Thành phố Thượng Hải này đã từng trải qua thời kỳ tối tăm nhất của cả nhân loại, thế nhưng vẫn có thể vùng dậy từ trong đống đổ nát mà tỏa ra hơi thở hiện đại một lần nữa.
Mà Cửu Viện tọa lạc ở thành phố này, cũng chính là Viện nghiên cứu khoa học Thượng Hải lại hoàn toàn tương phản. Nó đã từng vô cùng nổi tiếng, được cả thế giới chú ý, từng là nhân tố quan trọng góp phần thúc đẩy sự phát triển của cả quốc gia, nay lại yên lặng ngủ đông, ở trong thế giới học thuật Trung Quốc phù hoa vội vã dốc sức nghiên cứu khoa học, trước sau vẫn kiên định với mục đích ban đầu của mình.
Mạnh Nhạc Nhạc dừng lại trước cửa Viện nghiên cứu khoa học, hít một hơi thật sâu rồi bước từng bước một vào trong.
Đây lại là một khởi đầu mới, cô tin chắc rằng khi rời khỏi nơi này, cái cô tích lũy được sẽ không chỉ là số liệu của một thí nghiệm nhỏ nhoi.
------------------------------Nửa tháng kế tiếp, Mạnh Nhạc Nhạc lúc nào cũng trong tình trạng hoa mắt váng đầu, quang phổ Raman(1),hồng ngoại, XRF, XPS, TEM, ICP. . .
Viện nghiên cứu khoa học Thượng Hải đầy ắp các dụng cụ nghiên cứu chất đầy gian lớn của chín tòa nhà, hơn nữa trong các phòng nghiên cứu càng là nhiều không kể xiết, trong đó chỉ có 3 tòa là Mạnh Nhạc Nhạc có thể mở.
Không chỉ có thế, Mạnh Nhạc Nhạc còn phát hiện cơ hội mới để Hệ thống mở ra Nhiệm vụ học thuật. Trước kia nó chỉ mở ra khi gặp lí luận của một vị tiền bối nào đó, bây giờ thì chỉ cần gặp bất kỳ một dụng cụ nào cũng có thể click mở ra.
Lấy máy đo quang phổ Raman làm ví dụ, từ nguyên lý được đưa ra, cấu tạo dụng cụ, khuôn mẫu kinh điển đều có thể mở ra được Nhiệm vụ học thuật.
Đương nhiên, nếu có liên quan đến những nhân vật vẫn còn sống, vậy Mạnh Nhạc Nhạc sẽ chỉ có thể đứng nhìn mà không thể tham dự, vì như thế sẽ đồng nghĩa với gian lận.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Mạnh Nhạc Nhạc không chỉ quen thuộc với thao tác trên dụng cụ mà thậm chí ngay cả nguyên lý bên trong của dụng cụ và cấu tạo của các bộ phận nhỏ cũng thấu hiểu sau sắc.
Thân ở trong cơ sở nghiên cứu tốt nhất cả nước, vừa có đủ thiết bị và điều kiện, lại còn có Hệ thống giúp sức, Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác mỗi ngày chỉ cần mở mắt ra là lại học thêm được nhiều điều mới, vô số tri thức ập vào mặt cô, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
-------------------------------Lúc này, ở trong văn phòng cách Mạnh Nhạc Nhạc một tầng, Trần Kiến Bạch đang nghe trợ lý báo cáo.
"Năng lực học tập của Mạnh Nhạc Nhạc rất tốt, bây giờ cô ấy đã sử dụng thành thạo tất cả các thiết bị cần thiết để tham gia thí nghiệm, tôi cho rằng có thể bắt đầu thí nghiệm được rồi."
Nếu Mạnh Nhạc Nhạc ở đây thì chắc chắn có thể nhận ra, trợ lý đang báo cáo chính là người trợ lý đã giúp cô làm quen với các thiết bị, là một thanh niên có vẻ ngoài mập mạp, hơn nữa còn rất kiên nhẫn.
Trần Kiến Bạch trầm ngâm một hồi, nói:
"Không vội, bảo cô ấy qua đây đã."
----------------------------------Đây là lần đầu tiên Mạnh Nhạc Nhạc nhìn thấy Trần Kiến Bạch, trong lòng cô vô cùng kích động. Vị đại lão tuổi trẻ đầy hứa hẹn này chính là người đã đạt được rất nhiều giải thưởng cấp thế giới và bằng sáng chế độc quyền. Nếu đem anh ta làm thành thẻ bài nhân vật thì chính là loại giá trị tiềm lực level Max ấy.
Lần trước cô muốn nhân dịp tiệc sinh nhật của Vương Duyệt để gặp anh, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả 10 câu để dụ dỗ anh thảo luận về các vấn đề nghiên cứu khoa học.
Nhưng tình huống bây giờ lại hơi khác, cô muốn phô bày kỹ năng xử lý ổn thỏa, lý trí thay vì tỏ ra sắc sảo. Mạnh Nhạc Nhạc suy nghĩ kỹ càng, chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi đi về phía văn phòng Trần Kiến Bạch.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy người đàn ông kia, nếu không phải đã sớm biết rằng anh là một nhà khoa học, Mạnh Nhạc Nhạc sẽ cho rằng đây là một nhà văn.
Thân cao mét tám, nhưng bởi vì thường xuyên ở trong phòng thí nghiệm, dáng người có vẻ gầy yếu, cũng không cường tráng lắm. Làn da rất trắng, tóc đen rẽ ngôi bên 2 : bên 8, đôi mắt hẹp dài ẩn sau cặp kính gọng vàng, mũi cao môi mỏng.
Nếu bỏ qua nét nghiêm khắc trong ánh mắt thì một thân hoàn mỹ không tì vết kia có thể minh họa triệt để cho bốn chữ —— Hào hoa phong nhã.
Nhưng cẩn thận quan sát Trần Kiến Bạch thì lại phát hiện, người này từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ nghiêm túc cẩn trọng, thậm chí ngay cả nét mặt, nhịp thở, tốc độ bước, sải chân cũng đều bất biến. Mạnh Nhạc Nhạc hơi suy tư, chẳng lẽ trên giường người này cũng có thể bình tĩnh lý trí như vậy sao?
Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa kịp lên tiếng, Trần Kiến Bạch đã đưa cho cô một bảng biểu và một loại mẫu vật, cất giọng nói lạnh lùng:
"Nhìn theo đó mà làm."
Nói xong thì không thèm để ý đến Mạnh Nhạc Nhạc, bắt đầu đọc sách.
Đầu tiên Mạnh Nhạc Nhạc nhìn mẫu vật, bắt đầu phỏng đoán, sau đó lại cẩn thận xem xét những quy trình thí nghiệm được liệt kê trên bảng biểu, bao gồm hầu hết các dụng cụ đã được học trước đó, trong lòng cô đã có đáp án.
Nhưng cô cũng không vội trình bày những suy nghĩ của mình, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ hỏi thêm vài chi tiết nhỏ liên quan đến thí nghiệm rồi rời khỏi văn phòng Trần Kiến Bạch.
Các thí nghiệm kế tiếp đều vô cùng thuận lợi, trùng khớp với những suy đoán trước đó của Mạnh Nhạc Nhạc, nhưng đến khi tiến hành thí nghiệm hồng ngoại thì lại xảy ra vấn đề.
Mạnh Nhạc Nhạc vừa mới đặt mẫu vật lên, còn chưa bắt đầu thí nghiệm thì dụng cụ đã phát ra tiếng cảnh báo. Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cô gái lao đến đánh bốp vào tay làm cánh tay cô tê rần.
"Cô là ai? Cô dùng dụng cụ thế nào vậy? Có biết dùng không thế? Cô có biết dụng cụ này bao nhiêu tiền không? Có bán cô đi cũng không mua được đâu." Cô gái kia lườm Mạnh Nhạc Nhạc, vừa mở mồm đã rap diss một tràng.
Mạnh Nhạc Nhạc nhíu mày, ở một nơi cao cấp như thế này, tất cả mọi người đều là người có tu dưỡng rất tốt, cho dù có bất mãn cũng đều chỉ để trong lòng, xong việc mới xử lý, lâu lắm rồi mới có người vô lễ như vậy với cô.
Cô nhìn vào thẻ nhân viên đeo trước ngực cô gái: Trợ lý văn phòng hồng ngoại —— Tống Uyển Thanh.
Mạnh Nhạc Nhạc cố nhịn sự bất mãn xuống, giải thích: "Tôi vừa mới đến đây, mới chỉ đặt mẫu vật lên thôi, còn chưa bắt đầu thử nghiệm kiểm tra. Chuyện này không liên quan đến tôi."
Tống Uyển Thanh hừ lạnh một tiếng, cô ta cũng cẩn thận đánh giá lạ Mạnh Nhạc Nhạc. Cô đang mặc một bộ đồ Taobao rẻ tiền, cũng không xinh đẹp gì, lại còn béo, khi nhìn đến tấm thẻ ghi chữ "Thực tập sinh" đeo trước ngực Nhạc Nhạc, cô ta lại càng khinh thường.
"Ôi, lại còn không dám nhận cơ đấy, đúng là chẳng ra thể thống gì, cũng không biết cô làm thế nào mà có cơ hội đến đây. Tôi đã thấy quá nhiều loại thực tập sinh như cô rồi, tôi khuyên cô nên tự giác biến đi, nếu không đợi tôi báo cáo lên trên, thì cả đời này cô cũng đừng mong gây dựng được tiếng tăm gì trong cái giới nghiên cứu này nữa."
Mạnh Nhạc Nhạc không thèm để ý đến cô ta mà bắt đầu kiểm tra phần bị trục trặc của dụng cụ. Trần Kiến Bạch chỉ cho cô 3 giờ để hoàn thành thí nghiệm, chờ kỹ sư đến sửa thì sẽ không kịp mất.
Tống Uyển Thanh tức giận, vừa cầm điện thoại gọi cho kỹ sư vừa gọi người phụ trách đến, còn hết sức thổi phồng bôi đen hành vi của Mạnh Nhạc Nhạc.
Chỉ một lát sau đã có mấy người đi về phía này.
Lúc này, Mạnh Nhạc Nhạc đã tìm ra bộ phận xảy ra vấn đề, là do phần gương bán mạ(2) đặt không đúng vị trí, cô đang định chạm vào nó thì đã bị người phía sau lớn tiếng ngăn cản.
"Cô làm cái gì vậy, trời ạ, không thể chạm vào gương bán mạ được, chỉ cần một hạt bụi rơi vào đó thôi thì nó cũng sẽ thành đồ phế thải."
Mạnh Nhạc Nhạc vẻ mặt vô cảm chỉnh lại vị trí của tấm gương, vừa làm vừa giải thích.
"Đúng là không thể để gương bán mạ bị dính bụi, nhưng bộ phận V80 này khi chế tạo đã được thiết kế ở một khu vực đặc biệt, rất thuận tiện cho việc thay thế và sửa chữa, cũng sẽ không bị dính bụi." Sau khi nói xong, Mạnh Nhạc Nhạc chạy máy kiểm tra, dụng cụ lập tức vận hành một cách bình thường.
Xung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh, thanh niên vừa gào lên lúc nãy giờ vô cùng xấu hổ, cấu tạo chi tiết như vậy trừ kỹ sư ra đều không có ai biết. Những người còn lại đều nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, trong mắt có tò mò, có bội phục, đương nhiên cũng có người tỏ ra khinh thường, một vị đại lão vốn đứng yên lặng quan sát ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
"Làm sao cô biết được là gương bán mạ có vấn đề?"
"Tôi đã kiểm tra laser, nó vẫn hoạt động bình thường, lại thử kiểm tra ống kính, góc độ hợp lý, còn cả kính lọc phân cực và tiêu bản, tất cả đều bình thường, cuối cùng lại kiểm tra đường truyền ánh sáng rồi mới đưa ra suy đoán."
Trên thực tế thì quá trình này phức tạp hơn rất nhiều, đề cập đến rất nhiều nguyên lý, nhưng cô không muốn múa rìu qua mắt thợ trước mặt vị tiền bối này, có thể giải thích rõ ràng cách giải quyết cũng đã có thể chứng minh được năng lực của mình rồi.
Tống Uyển Thanh cực kỳ không cam lòng, nhưng cô ả chưa kịp mở miệng đã bị vị tiền bối kia mắng xối xả:
"Dụng cụ thí nghiệm tuy quý giá nhưng cũng không đến mức không thể đụng vào. Nếu việc gì cũng phải nhờ đến kỹ sư thì trợ lý như cô còn có tác dụng gì nữa."
Vẻ mặt Tống Uyển Thanh biến sắc, không dám nói nữa chỉ biết cúi đầu im thin thít.
------------------------------Viện nghiên cứu khoa học Thượng Hải —— Phòng camera giám sát.
Trần Kiến Bạch đang đứng yên quan sát mọi chuyện, một người đẩy cửa ra đi vào, nếu Mạnh Nhạc Nhạc ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, đây là người vừa mới mở miệng nói giúp cô ở phòng thí nghiệm, người này cũng là Phó viện trưởng của Viện nghiên cứu —— Phó giáo sư.
"Kiến Bạch à, đây là nhân tài ở đâu đến vậy? Nguyên lí lý luận, thực hành thí nghiệm đều rất khá, còn rất bình tĩnh trầm ổn, khi bị người ta hiểu lầm nói ra vào cũng không hề ầm ĩ, biết cách dùng thực lực để nói chuyện, rất giống với các thế hệ làm nghiên cứu khoa học hồi xưa!"
"Học sinh của Tề Ngọc." Trần Kiến Bạch trả lời.
"Chậc chậc, quả là hiếm có, trong đám học sinh của tôi không thể tìm thấy người nào như người này." Phó giáo sư cảm thấy hơi hâm mộ, thậm chí còn muốn lôi kéo người này về bên mình, loại người trời sinh ra để làm nghiên cứu khoa học như vậy mà chỉ để trong trường học thì quả thật hơi lãng phí.
Trần Kiến Bạch lặng lẽ tán đồng trong lòng, cũng không tệ lắm, Tề Ngọc thật sự không nói bừa, không uổng công sáng sớm anh đã đến phòng hồng ngoại chỉnh lệch gương bán mạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]