Chương trước
Chương sau
"Như vậy đã dễ chịu hơn chưa?" Trên mặt Lục Vị vẫn treo nụ cười ôn hòa, thậm chí đến cả giọng hỏi chuyện cũng vẫn y như lúc nãy.

Mạnh Nhạc Nhạc tỉnh táo lại mới phát hiện, ý cười của anh ta không đạt đến đáy mắt, đây mà là chàng hoàng tử dịu dàng chỗ nào, rõ ràng chính là Vương tử băng lãnh.

Bốn phía bị nước lạnh vây quanh, Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy rất hối hận, cô không khỏi nghĩ đến, tuy vẻ ngoài Tiêu Diệp luôn lạnh lùng, nhưng trên thực tế đãi nhân xử thế đều rất ôn hòa, cho dù là lần làm tình trên xe buýt lúc trước, rõ ràng anh có hiểu lầm với cô, cũng có thể trong đó còn bao hàm cả sự phân tích lý trí, thậm chí tò mò muốn thử, nhưng anh vẫn bao dung cho cô. Trên người anh thật sự có chứa thứ khí chất hoàn mỹ nhất của quân nhân, thái độ lạnh lùng nghiêm khắc chấp pháp, nhưng luôn lấy thái độ ôn hòa bao dung để đãi nhân xử thế.

Mà Lục Vị lại hoàn toàn là thái cực cực đoan ngược lại, bề ngoài thì ôn hòa dịu dàng tới cực hạn, lại cũng lạnh lùng đến cực hạn. Bạn thấy anh ta luôn tươi cười với mọi người, nhưng thật ra anh ta chưa từng để bất luận kẻ nào vào trong lòng. Cô lại đi tìm kiếm sự giúp đỡ từ một người như vậy, thật là đã tự rước lấy nhục.

Dược tính trong thân thể bị nước lạnh tạm thời áp xuống, Mạnh Nhạc Nhạc chậm rãi bò từ trong nước lên, đi đến trước mặt Lục Vị, thành khẩn mở miệng xin lỗi.

"Xin lỗi, tôi bị người khác chuốc thuốc, vốn không hề có ý tứ định ve vãn anh, nhưng mà...."

Mạnh Nhạc Nhạc hơi ngừng lại, nhìn ra cửa, kinh ngạc kêu to: "Ai đấy?"

Lục Vị nhíu mày, quay đầu nhìn lại.

Ngay lúc này, Mạnh Nhạc Nhạc dùng hết sức lực toàn thân, đâm nhào vào Lục Vị.

Vốn dĩ sức Mạnh Nhạc Nhạc cũng không yếu, mấy ngày nay còn luôn kiên trì luyện tập Ngọc Linh Quyết, cũng đã tăng trưởng không ít. Hơn nữa Lục Vị đang xoay người không hề phòng bị, thật sự bị cô đẩy ngã thẳng vào bể bơi.

Tư thế chật vật bị ngã thật mạnh vào làn nước lạnh băng, bắn lên bọt nước tứ tán, người đàn ông vốn đã không phải loại hình cường tráng, lúc này phải cố lắm mới ổn định được thân mình, nụ cười dịu dàng lẫn khóe miệng luôn hơi giương lên rốt cuộc đã buông xuống, trong ánh mắt nhìn Mạnh Nhạc Nhạc đã lóe lên tia nhìn hung ác.

Mạnh Nhạc Nhạc thấy hơi sợ, nhưng vẫn mở miệng nói: "Tôi thật sự bị người chuốc thuốc, cũng không có ý định ve vãn anh. Nhưng nếu anh không vui thì hoàn toàn có thể cự tuyệt, chứ không nên ném tôi vào trong nước như thế. Việc nào ra việc đó, hiện tại chúng ta thanh toán xong, tôi xin lỗi anh một lần nữa, vì vừa rồi thật sự đã vô lễ với anh."

Mạnh Nhạc Nhạc có đôi khi quá thẳng thắn, khả năng là những người nhiệt tình yêu thương nghiên cứu khoa học đều có điểm như vậy.

Cô nghĩ, bản thân tùy tiện tìm người khác hỗ trợ đúng là lỗ mãng, nhưng rõ ràng Lục Vị đã đáp ứng, rồi mình cũng rất cảm kích anh ta. Những hành vi về sau của anh ta nhất định cũng xuất phát từ sự ôn hòa vốn có, nhưng hiển nhiên là cô đã lý giải sai rồi, Lục Vị không chỉ vô tình, còn thực sự chán ghét cô.

Thử đổi vị trí lại tự hỏi một chút, nếu bản thân bị người mình không thích ve vãn, có lẽ cũng sẽ tức tối khó chịu, cho nên cô là thực lòng xin lỗi anh.

Nhưng như thế cũng không có nghĩa anh có thể thản nhiên ném cô vào trong nước, nếu đã vậy, chúng ta đây một đổi một, sau đó tôi lại xin lỗi vì những chuyện lúc trước, thanh toán xong xuôi!

Logic quá chuẩn!!

Trước đó Mạnh Nhạc Nhạc rất nhiều thời điểm luôn rất lành, người khác nói cái gì cô cũng chẳng coi là sao. Bởi vì một hai câu nói của người khác cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì với mình, mà có thể xử lý thế nào? Chẳng lẽ bản thân cũng vặc lại chắc?? Vừa phí thời gian lại hao tâm tổn trí, hà tất phải phản ứng làm gì.

Nhưng trong lòng cô cũng có ranh giới nhất định, anh đối xử với tôi thế nào, tôi cũng sẽ đối xử với anh bằng thái độ tương ứng.

Giữa người với người vốn có tâm lý phân chia thân sơ, cũng không phải tự nhiên mà cười với người này rồi lại ác ý với người khác.

Lại nói tiếp, chỉ khi cô đối đãi với Vương Duyệt mới có chút khác biệt, nguyên nhân có hơi miễn cưỡng, bởi vì Mạnh Nhạc Nhạc cảm thấy áy náy với cô ta.

Chuyện xảy ra với Lục Cảnh không phải do cô, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được, bạn trai của mình lại cùng cô gái khác làm tình, thậm chí có khả năng toàn bộ hành trình cô ta đều biết hết, việc này đối với một cô gái mà nói vẫn quá tàn khốc.

Tuy Nhạc Nhạc không có tội, nhưng cô cũng là một người tham dự trong đó.

Vì thế cô nguyện ý nhẫn nại với Vương Duyệt hơn một chút, nhưng cũng vẫn nắm chắc giới hạn. Hành vi lần này của Vương Duyệt đã hoàn toàn vượt qua ranh giới. Chắc chắn sau này cô sẽ trả lại cô ta đầy đủ, vì Nhạc Nhạc tin tưởng, sẽ có một ngày bản thân có được năng lực như vậy.

----------------------------

Trong lúc cô mải suy tư, Lục Vị bị Mạnh Nhạc Nhạc đẩy vào trong nước đã đứng trước mặt cô một lần nữa, đã không hề treo lên nụ cười giả lả lúc trước.

Lục Vị cực kỳ tức giận, chưa một ai dám làm vậy với anh! Anh mà lại bị người ta đẩy ngã vào hồ nước chật vật đến thế!

Hơn nữa cô gái này, lời trong lời ngoài ý tứ đều là đã trừng phạt anh đúng tội? Một đổi một? Thanh toán xong xuôi?

Ha, ở đâu ra chuyện đơn giản thế, hắn sẽ làm cô biết cái gì mới là đúng, cái gì là sai. (#sa: Cho anh gáy lần cuối =))))

Còn không đợi Lục Vị nói chuyện, cô gái trước mắt đã nói.

"Người nào?"

Ánh mắt Lục Vị lạnh hơn.

"Cùng một chiêu mà cô còn định chơi đến hai lần?"

Còn chưa nói xong đã bị cô gái kéo tay, nhét vào tủ quần áo đơn giản bên cạnh bể bơi.

Kỳ thật trước đó Mạnh Nhạc Nhạc đã đánh giá cao Lục Vị, khi còn nhỏ anh từng bị bắt cóc, cũng bị tổn thương, thân thể luôn không quá khỏe, sức lực hay trình độ phản ứng chỉ bình thường. Cũng vì nguyên nhân như vậy mà ở một vài chỉ số bị kém so với Tiêu Diệp.

Lúc này, Mạnh Nhạc Nhạc lại là một cô gái sức lực lớn hơn bình thường, đương nhiên dễ dàng nhét được người đàn ông vào trong ngăn tủ.

Lục Vị cũng không thể ngờ, cô ả dâm đãng da mặt dày này lại còn là nữ quái thai khoẻ vl. 😶

Nhưng anh cũng lập tức nghe được tiếng động bên ngoài truyền đến, ý thức được tình huống có gì đó sai sai, hai người trong ngăn tủ đều nhất trí im lặng.

-------------------------------

"Mẹ nó, người đâu, không phải nói đã uống thuốc rồi sao?" Là một giọng nam tục tằng.

"Đờ mờ, chờ con ả ở bên ngoài lâu như vậy, nó mà bị ông đây tìm được thì phải địt chết con đĩ." Là một giọng nam khác.

Hai tên hùng hùng hổ hổ tìm trong phòng nghỉ, bởi vì phòng nghỉ có rất nhiều phòng đơn nhỏ hơn, nên hai tên đều tìm rất chậm, còn cần tìm cả trong một vài ngăn tủ.

Đáy lòng Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi thót lên, đây hẳn là người do Vương Duyệt tìm tới, đợi mình ở bên ngoài không được nên tiến vào tìm, mà xem ra chúng còn chẳng thèm cố kỵ điều gì.

Càng đáng sợ chính là, Mạnh Nhạc Nhạc cách tủ quần áo có thể đại khái nhìn thấy hai bóng người, hệ thống giám định còn phát hiện, cả hai tên đều nhiễm virus HIV.

Cô không khỏi cười khẽ, Vương Duyệt cũng thật biết 'quan tâm' đến người bạn này rồi.

Nhạc Nhạc đều có thể đoán được thứ đang chờ đợi mình sẽ là cái gì, cưỡng dâm + bị quay chụp lại + còn bị nhiễm HIV, nếu ác độc hơn, khả năng còn bị ép dùng ma túy.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ đối sách, đã thấy Lục Vị nhướng mày, đưa tay muốn đẩy cửa tủ quần áo ra.

Đúng rồi, những người này rõ ràng vì tìm Mạnh Nhạc Nhạc mà đến, mà hiện tại anh miễn cưỡng cũng coi như có thù với cô, làm gì có chuyện sẽ vì cô che giấu.

Mạnh Nhạc Nhạc kinh hãi, lập tức giữ chặt hai tay anh ta, Lục Vị mà mở cửa, hai tên đàn ông kia khẳng định sẽ bị hấp dẫn lại đây, thành ra cô chỉ có thể dùng hết sức lực đè cứng Lục Vị trong ngăn tủ.

Hai người chen chúc trong ngăn tủ chật hẹp, quần áo đều ướt đẫm, thân thể dán sát, đỉnh đầu còn có một số quần áo lẫn dây áo đang treo phía trên làm vướng víu, vô cùng chật vật.

Rất nhanh, dược tính tạm thời bị ức chế trên thân Mạnh Nhạc Nhạc lại ngóc đầu trở lại, so với vừa rồi còn càng mãnh liệt hơn, cơn ngứa ngáy lan khắp toàn thân làm cô cực kỳ khó chịu, thậm chí đã không thể nghĩ gì được nữa.

Hai mắt Mạnh Nhạc Nhạc đỏ bừng, thở hổn hển hung hăng nhìn người đàn ông bị đè dưới thân, anh cũng đã nhận ra sự bất thường của Mạnh Nhạc Nhạc, sắc mặt khó coi mở miệng.

"Cô dám."

Tình cảnh này, thật sự cực kỳ giống tiểu thuyết bá đạo tổng tài ức hiếp nữ chính nào đó mà Mạnh Nhạc Nhạc từng xem... tuy rằng có hơi lệch lạc. Ma xui quỷ khiến thế nào, Mạnh Nhạc Nhạc lại chợt mở miệng.

"Tôi sẽ bồi thường cho anh sau."

Nhạc Nhạc nhanh chóng kéo 2 tay Lục Vị lên đỉnh đầu, dùng dây áo phía trên trói chặt, lại tự xé rách trang phục của mình, cô đã không còn sức đâu để nghĩ đến 2 tên đàn ông ác ôn bên ngoài nữa, chỉ muốn tranh thủ thời gian, lập tức giải quyết dược tính phát tác trên thân.

Làm gì có chuyện Lục Vị sẽ phối hợp, lúc này mắt anh cũng đã đỏ ngầu, nhưng là vì bị chọc tức, sao cô ả này lại dám?!!

Động tĩnh của Lục Vị quá lớn, thậm chí còn bắt đầu gào lên, Mạnh Nhạc Nhạc cũng không còn cách nào, đành tùy tiện cởi một thứ nhét vào trong miệng anh. Cô thật sự đã rất khó chịu, trước mắt đều mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể dựa vào cảm giác sờ soạng trên thân người đàn ông.

Khóe mắt Lục Vị thì muốn nứt ra đến nơi.

Đờ mờ, cô ả này!! Dám nhét quần lót vào mồm mình!!!!

Anh muốn giết cô, nhất định phải giết cô!!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.